Ngọc Đình hồ ly yêu nữ vân du tứ hải mấy vạn năm nay gặp nhiều oanhồn oán khí nặng nề nhưng chưa đụng phải ai sầu khí tuyệt vọng như linhhồn đang phiêu diêu trước mình một quãng. Nữ tử trần gian kia đã là hồnma nhưng nước mắt vẫn còn rơi được khiến nàng tò mò lân la tới hỏichuyện.
- Cô nương!
- Cô nương!
Nữ tử lạ mặt tựa hồ vẫn còn chìm đắm trong khổ ải tình sầu của bản thânkhông nghe thấy lời nàng. Ngọc Đình tức mình hét tướng lên cô ta cũngkhông có phản ứng. Gì vậy chứ, chỉ là một linh hồn nhân thế mà đủ linhlực chống đỡ thậm chí không chớp mắt lấy một cái bởi tiếng thét củanàng, thật khiến nàng mất mặt. Nàng là yêu nữ có yêu pháp còn cô ta chỉlà nữ nhân trần gian, trên lý thuyết cô ta phải có biểu hiện gì đó mớiphải.
- Nữ tử ta thấy ngươi oán khí nặng nề như vậy, hẳn là chưa muốn chết.
- Ngươi đúng.
Cô ta quay phắt lại nhìn nàng, mắt lóe lên tinh quang hận thù bất phục.Đó là một cô nương rất trẻ, gương mặt thanh tú nhưng muốn so nhan sắcvới Ngọc Đình ta thì còn phải xách dẹp chạy dài, trang điểm, dưỡng nhancả tỷ năm nữa chắc cũng sắp đuổi kịp ( ^^ bó tay với chị).
- Ta giúp ngươi sống lại.
- Ngươi có thể?
Thanh tú cô nương vặn hỏi lại không tin tưởng. Trần gian nữ tử ngungốc ta là Ngọc Đình yêu nữ yêu pháp thâm hậu, kẻ đang bị truy nã bởi cả thiên đình, địa phủ và yêu tộc há lại không giúp được một người trầngian hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-long-vuong-phi-lanh-lung/62946/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.