Mặt Lâm Hi Vũ đỏ bừng, sao anh có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như thể đang nói chuyện phiếm để hỏi loại chuyện này?
Lâm Hi Vũ cắn môi nói: "Em không sao."
"Thật không? Có cần bôi thuốc không?"
Giọng điệu nghiêm túc như đang bàn bạc chuyện gì vĩ mô lắm càng khiến Lâm Hi Vũ thêm xấu hổ: "Em cũng không bị rách da."
Anh lại nói: "Em xấu hổ cái gì, anh không phải là chồng em à?"
Anh là chồng cô thật, chuyện thân mật nhất bọn họ cũng đã làm nhưng Lâm Hi Vũ vẫn cảm thấy bọn họ chưa thân quen đến mức cái gì cũng có thể thoải mái bộc lộ với đối phương được.
"Em không sao, thật sự không có việc gì mà."
Anh không tiếp tục cái đề tài này nữa mà ôm eo Lâm Hi Vũ đặt cô lên giường. Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Anh Quân Đình, tối nay em muốn nghỉ ngơi."
Lục Quân Đình đem cô ôm vào trong lòng, nói: "Anh cũng đâu nói là muốn làm."
Nói xong liền duỗi tay ra tắt đèn ngủ ở đầu giường, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Trong màn đêm tĩnh mịch, cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ của anh phả trên đỉnh đầu mình. Thấy anh thực sự không có ý đồ gì, Lâm Hi Vũ đang căng cứng dần dần thả lỏng. Nhưng cánh tay ôm cô vẫn nóng rực khiến Lâm Hi Vũ cảm thấy giống như cô đang ngồi bên hỏa lò vậy.
"Cuối tuần này em có kế hoạch gì không?" Anh đột nhiên lên tiếng.
"Em đưa Quai Bảo ra ngoài chơi."
"Đi đâu thế?"
"Em chưa biết, cứ chỗ nào đông người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-hon-nhan-lam-moi-nhu/1000525/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.