Chỉ thấy mặt mũi của Trương Lại Tử đã sớm bầm dập, hai tay hai chân bị trói chặt, miệng còn bị bịp lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm mọi người, ê ê a a.
Ngay sau đó Phong Lãnh thả trói cho Trương Lại Tử, đồ vật trong miệng được lấy ra, đầu của Trương Lại Tử quay cuồng trên mặt đất, miệng mới được rảnh rỗi đã mở miệng ra mắng chửi: "Các ngươi là ai, bắt lão tử làm cái gì, lão tử đây sẽ băm vằm các ngươi ra, nam nữ hoan ái thì có liên quan gì đến các ngươi đâu, lão tử tình nguyện làm với ai cũng được, các ngươi quản được sao."
Lõa phu nhân nhẹ nhấp một ngụm trà, nhìn bộ dáng của Trương Lại Tử như thế, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét: "Đần độn bực này, nên kéo ra ngoài đáng chết."
"Các ngươi nhốt lương dân*, ta muốn báo quan, ta muốn báo quan, tất cả các ngươi đều chạy không thoát." Trương Lại Tử cao giọng hò hét, hoàn toàn là cách làm đần độn.
(*người dân tốt bụng.)
Lão phu nhân không để bụng, sống đến chừng tuổi này rồi sóng gió kiểu gì mà bà ấy chưa thấy qua, lạnh lùng nói: "Thì ra là một kẻ lưu manh đầu đường só chợ, có đánh chết, quan phủ còn phải khen chúng ta trừ hại cho dân."
Ngay cả nhìn nam nhân này thôi cũng cảm thấy ghê tởm, thế mà Thôi ma ma có thể lăn lộn cùng người như vậy, An Tây Nguyệt lạnh lùng cười nhạt, chẳng lẽ đều nghĩ mọi người đều là đứa ngu sao?
Lúc này Dư quản sự cũng từ giữa ngửi ra chút âm mưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-giang-son-lam-sinh-le-cuoi-dich-nu/918713/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.