Chương trước
Chương sau
Chỉ chốc lát sau, lượng người trong sân bắt đầu tăng lên, rất nhiều người vội vàng tiến vào nhìn thấy sau phòng nhỏ bốc lên khói dày đặc, lửa cũng không lớn lắm, nhưng An Ngọc Tiêu vẫn làm gương cho binh sĩ đi lấy thùng nước ở trong một con suối nhỏ bên trong Tĩnh Nguyệt Am, người ở trong Tĩnh Nguyệt Am tất cả đều là ni cô, họ xách theo thùng nước cũng đầy vẻ hoang mang lo sợ, vào lúc này lại nhìn thấy một đám binh sĩ đoạt lấy thùng nước trong tay các nàng mà đều lộ ra sắc mặt cảm kích.
Mọi người nhìn An Ngọc Tiêu chỉ huy cứu hỏa đều bắt đầu xôn xao khen ngợi: "Thật là một vị quan tốt thương dân."
"Hiện nay Bệ Hạ chính là vị Minh Quân chủ trì, ngài chọn Thần tử đương nhiên cũng là yêu thương dân chúng."
"Đúng là vị quan tốt, quan hiền lành..."
Lâm di nương cười dịu dàng, với gương mặt lớn lên cũng xinh đẹp bà ta đến bên cạnh An Ngọcc Tiêu, giúp đỡ lau mồ hôi trên trán cho ông ta, thỉnh thoảng còn quan tâm nói: "Lão gia, cẩn thận một chút."
Làm cho quần chung xung quanh đều xôn xao chọc nghẹo: "Vị phu nhân kia có dung nhan thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy."
"Nhìn họ ân ái như thế thật làm người ta hâm mộ đến chết mà, haiz đều là nữ nhân, nhưng sao số của ta lại khổ như thế chứ, phu quân nhà người ta làm quan uy phong lẫm liệt lại còn nâng niu phu nhân nhà mình như hòn ngọc."
"Cùng nhau thắp hương, cùng nhau cứu hỏa, nam anh dũng, nữ mỹ lệ, về sau có phải trở thành một đoạn giai thoại."
"Đúng vậy, nhưng đây là vị quan gia nào thế?"
Mọi người đều lắc đầu, nhà cao môn quyền quý ở Kinh Đô có rất nhiều, ngoại trừ vươn công quý tộc người ta còn có thể vừa nhìn đã nhận ra, nhưng một chức quan như An Ngọc Tiêu lại không ai đề cập đến, coi như là có một ngôi An Bình Hậu phủ nhưng cũng không biết ông ta dài méo ra sao.
Lúc này Lâm di nương mang nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng vẫn không giảm nôn nóng, Thôi ma ma đã đi nơi nào rồi? Bà ta không đến đây, thì kịch làm sao diễn đây, còn có sao Hậu viên lại đột ngột cháy như thế, lão gia đều chú tâm vào cứu hỏa làm sao mới ổn đây.
Đôi mắt sắc bén của Xảo Nhi nhìn qua một vòng lại thấy Mặc Trúc trong đám người, nàng ta chỉ thấy tay trái Mặc Trúc đang cầm theo một cái bao tải lớn, còn tay phải cũng cầm theo một cái bao lớn, trong lồng ngực lại còn ôm thêm một cái bao tải lớn nữa, từ trên xuống dưới cơ thể nàng ấy toàn treo đầu vật đồ mua sắm, trong miệng còn ngậm một cái bánh bao chen chúc vào trong dòng người đang xem náo nhiệt. Đột nhiên Xảo Nhi dừng lại chạy đến chỗ Mặc Trúc kéo tay nàng ấy, cao giọng hỏi: "Mặc Trúc, ngươi đi với Phu nhân tới đây dâng hương à, sao ta chỉ thấy mỗi mình người vậy, còn phu nhân đâu."
Mặc Trúc nhồi cái bánh bao vào trong miệng mình, rồi cười cười, giọng nói mơ hồ không rõ là thầm thì: "Cháo lớn không thể no bụng được, vẫn là bánh bao ăn mới đủ no. Còn phu nhân... Hiện tại ta không nhìn thấy bà ấy." Mặc Trúc cũng không có tim có phổi thốt ra.
Cùng lúc đó, Thôi ma ma đang hôn mê đột ngột tỉnh lại, rồi sợ hãi hét ầm lên: "Á... Ngươi là ai."
Lúc này, nam nhân kia đã tỉnh rượu hơn một nửa rồi. Hắn nghe thấy tiếng thét đinh tai nhức óc đập vào tay lập tức không dám cử động. Vì thế mà hắn hoảng loạn mặc vào y phục, bò lên khe cửa, nhìn ra bên ngoài, sao ở bên ngoài xuất hiện nhiều người như thế. Cách khe cửa, Trương Lại Tử nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy Hồng nương ở đâu, đột ngột hắn ta tức giận chửi một tiếng: "Lão bà chết tiệt Hồng nương kia đã di nơi nào rồi?"
Thôi ma ma đang trong tinh thần hoảng loạn, mặc khác tiếng thét chói tai đã truyền ra ngoài rồi, căn phòng cháy chính là một căn phòng nhỏ ở một bên khác, mà tiếng thét từ căn phòng truyền ra lại là từ đầu này.
Lúc này tất cả mọi người đều vội vàng chuyển hướng.
Âm thanh này ai cũng nghe được, ngay cả Lâm di nương đang cẩn thật giúp đỡ An đại nhân lau từng giọt mồ hôi, đột nhiên khóe miệng của bà ta cong lên, đúng là đúng lúc buồn ngủ lại gặp gối bông, muốn cái gì thì có cái đó, cũng không thể quản được nhiều như thế.
Trong khoảng khắc, cửa căn phòng nhỏ bị hộ vệ phá tan, Trương Lại Tử quần áo xốc xếch bị đẩy ngã ngay tại chỗ, hét lớn: "Các ngươi làm cái gì đấy?"
Trường Phong theo sát phía sau, ánh mắt cũng đông lạnh lại, hắn ta nhìn quét qua một vòng, lại trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai, ngươi ở đây làm cái gì? Trong phòng còn giấu người nào?"
Trương Lại Tử nắm thật chặt y phục mình trừng mắt nhìn Trương Phong: "Giấu người nào thì liên quan mẹ gì tới ngươi." Hắn ta càng không phục nói: "Ngươi làm quan ghê gớm lắm sao, dưới chân thiên tử ngươi dám ăn ta sao, ngươi quản được chuyện của ta sao?"
Trường Phong bị mắng nên quýnh lên, "chát chát" hai dấu bàn tay lập tức in trên mặt Trương Lại Tử, đột nhiên hắn ta muốn cắt lưỡi tên vô lại này.
Mọi người cũng không thấy Trường Phong đánh là sai, trái lại còn tán thưởng: "Đối với loại vô lại như vậy nên dùng vũ lực, cũng không biết nữ tử nhà ai bị tên vô lại này gieo họa rồi."
Lúc này đây, Thôi ma ma còn rảnh đâu nhớ đến việc hãm hại Đại phu nhân, nếu chuyện này phu nhân của bà ta biết dù ông ấy không giết nàng, thì bà ta cũng như phát điên mà ôm chăn khóc lớn.
Xảo Nhi theo sát phía sau vừa nhìn thấy Trương Lại Tử lập tức nhận ra hắn, người này chính là người Thôi ma ma đã tìm đến lúc trước, chắc chắn Đại phu nhân ở trong phòng rồi, khóe môi nàng ta cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu với Lâm di nương, âm thầm gật đầu.
Nghe thấy tiếng khóc truyền từ bên trong ra, Lâm di nương mừng rỡ trong bụng, bà ta càng khẳng định chắc chắn nếu để lão gia nhìn thấy Đại phu nhân xuất hiện ở đây, cảnh tưởng sẽ thành ra gì. Vị trí chủ mẫu của bà ấy sợ là khó giữ lại được rồi.
Lâm di nương nghĩ bụng mà mừng rỡ, mặc không biến sắc vẫn nhu nhược như người không xương.
Mặc Trúc lại không tim không phổi ăn bánh bao trong tay của mình, dường như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì đến mình, cũng giống như nàng ấy không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên trong phát ra, vô tội tùy ý khiến cho Xảo Nhi tự lôi kéo mình đi theo, chỉ thấy Xảo Nhi đột ngột tiếng tới bên cạnh Mặc Trúc giả bộ như đang thì thầm chuyện gì đó với Mặc Trúc, chỉ thoáng một lát Xảo Nhi lại nghe thấy tin tức kinh hãi, đột nhiên biểu diễn khoa trương lên, nàng ta há to miệng lớn giọng kêu lên sợ hãi: "Cái gì? Đại phu nhân cũng tới đây dân hương nhưng không thấy bóng người, các ngươi đã tìm khắp nơi đều không có sao?"
Bánh bao trong miệng Xảo Nhi bị nghẹn ở cổ, không thể nuốt vào cũng chẳng thể phun ra, nàng ấy dùng giọng nói lo lắng thì thầm: "Xảo Nhi tỷ tỷ, nói nhỏ một chút, xin ngươi cẩn thận ngôn ngữ."
Mặc Trúc không ngờ Xảo Nhi lại tự mình phối hợp, rõ ràng vừa nãy Mặc Trúc cũng chẳng biết nói cái gì mà nàng ta tự mình tới nói đó thôi, là tự biên tự diễn, đột nhiên hai mắt của Xảo Nhi lại trừng lớn, chỉ trong chớp mắt Mặc Trúc không để Xảo Nhi tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa mà vội vàng đem bánh bao nhét vào trong miệng Xảo Nhi, để người ngoài nhìn tới thấy nàng ấy hình như đang cố ý che giấu chuyện gì đó.
Con ngươi của Xảo Nhi ngạc nhiên đến mức trợn tròn, nhất thời nàng ta cũng không kịp phản ứng lại nhìn tới chỗ Lâm di nương đang đứng, hinh như Xảo Nhi tỏ ra vẻ ngạc nhiên là chuyện người bên trong là Đại phu nhân đến gấp đến mức không nói thành lời.
Mặc khác không biết Mặc Trúc lấy sức lực từ đâu mà bắt nàng ta không thể động đậy, nên chỉ đành ăn thật mạnh ăn cái bánh bao trong miệng.
Giọng nói thì thầm kia vừa vang lên, mọi người lại xôn xao suy đoán: "Nam nhân quần áo xộc xệch cùng với một nữ nhân đóng kín cửa ở trong phòng thì có thể làm ra chuyện tốt gì chứ?"
"Nghe giọng vừa rồi hình như là bị ép buộc, còn khóc lớn lắm."
"Ép buộc thì đã sao, cơ thể dơ bẩn phải đâm đầu xuống hồ, còn ai muốn tiếp tục sống nữa chứ."
"Các ngươi không nghe nha hoàn kia nói sao, Đại phu nhân nhà các nàng cũng không thấy đâu."
"Ồ, chẳng lẽ người trong phòng kia là Đại phu nhân nhà các nàng, thế đây là Đại phu nhân của nhà ai chắc cũng không còn mặt mũi để gặp người rồi."
"Tĩnh Nguyệt Am chính là nơi Phật môm thanh tịnh, kẻ nào điếc không sợ súng mà dám làm uê uế nơi thần thánh này, ngược lại ta thật sự muốn nhìn xem một người một nhổ một ngum nước bọt dìm chết nàng ta đi."
Đột nhiên trong đám người, không biết người nào đã thầm thì nói ra câu như thế, chẳng lẽ nữ nhân trong phòng kia chính là Đại phu nhân..
Lời vừa nói ra, giọng nhu nhược của Lâm di nương lại vang bên tai của An Ngọc Tiêu: "Lão gia, thiếp cam đoan trong phòng nhất định không phải là Đại phu nhân, Đại phu nhân chính là tiểu thư khuê tú của nhà đại gia, làm sao có thể làm chuyện cẩu thả như thế."
An Ngọc Tiêu vừa nghe xong, gương mặt tuấn mỹ cương nghị cũng nổi lên mù mịch tức giận, ngón tay ông ta siết chặt thành nắm đấm, lại liếc mắt nhìn Trương Lại Tử cực kỳ xấu xí kia, bỗng nhiên trong dạ dày lại có cổ buồn nôn, nếu như Đại phu nhân thật sự bị người này sỉ nhục thì ông ta nhất định phải đánh chết bà ấy mới thôi, bà ấy dám làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy.
An Ngọc Tiêu hoàn toàn quên mất rằng Đại phu nhân là con gái của Thái y, là một tiểu thư chân chính của danh môn vọng tộc, dù cho bà ấy có tìm người gian thông đi chăng nữa cũng nên tìm một người tốt hơn, há tất gì phải đi tìm một tên lưu manh vô lại như thế.
"Lão gia, chàng ngàn vạn lần phải thật tỉnh táo, nếu thật sự là Đại phu nhân, thiếp thân cũng xin lão gia mở một con mắt nở mặt Đại tiểu thư và tiểu thiếu gia, bỏ qua cho bà ấy." Lâm di nương luôn chắc chắn người trong kia chính là Đại phu nhân, nên bà ta thành khẩn cầu tình cho Đại phu nhân, còn tốn chút công phu, nước mắt sợ đến mức chảy xuống: "Chắc chắn bà ấy không tự nguyện đâu, nhất định là người bị hại."
Mọi người đều dồn dập gật đầu tán thưởng: "Vị phu nhân này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà ngay cả trái tim cũng thiện lương."
"Đúng đấy, giọng nói êm tai như thế, dịu dàng như thế cũng khó trách làm cho phu quân tình thâm ý trọng, nếu ta là nam nhân cũng sẽ thích nữ nhân như vậy."
Lúc này An Ngọc Tiêu có nói cái gì cũng không lọt vào tai, ông ta đẩy Lâm di nương ra, ông ta nhất định phải đánh chết tiện nhận làm mất mặt này.
Lúc này Lâm di nương mới lôi kéo áo giáp của An Ngọc Tiêu cố ý đề cao giọng lên: "Lão gia dù Đại phu nhân có phạm vào tội lớn, chàng cũng phải khai ân đấy, tỷ tỷ không tự nguyện mà."
Trong phòng chỉ thấy chăn vải bố xanh rách bươm rơi rải rác bốn hướng, khắp nơi đều là y phục, đôi mắt khát máu của An Ngọc Tiêu cũng đỏ hồng lên, gân xanh trên mặt cũng bốc lên thấy rõ ràng, đột nhiên ông ta pahxan nộ vén chăn lên, một lão bà trốn bên trong khóc chết lên chết xuống.
Cùng lúc này, Lâm di nương đuổi theo phía sau, nhìn thấy biểu hiện dị thường trên mặt An Ngọc tiêu nhìn người trên giường, lúc này đây một câu ông ta cũng chẳng nói được, chỉ nghe giọng mềm mại của Lâm di nương truyền đến phía sau: "Đại phu nhân, chỉ cần tỷ nhận sai, Hậu gia chắc chắc sẽ xử phạt nhẹ..."
An Ngọc Tiêu chuyển con ngươi nhìn chằm chằm vào Lâm di nương, trong đôi mắt tràn ra sự tức giận, đến mức viền mắt cũng đỏ ửng lên khát máu đến khiếp sợ, Lâm di nương đột nhiên cảm thấy kỳ quái, vội vàng tiến đến nhìn kỹ lại, trong mắt tràn ra ngạc nhiên và câu hỏi, sao lại là Thôi ma ma?
Chỉ trong chớp mắt, âm thanh lanh lảnh dễ nghe như chuông bạc truyền đến: "Phụ thân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.