An Y Tử giật mình kinh ngạc, ánh mắt nàng ấy có chút bối rối, nương nàng đã chết rồi, còn Đại tiểu thư là người mà nương nàng ấy liều mạng bảo vệ, nàng ấy không có lý do nào để hận nàng cả, chẳng qua nàng ấy chỉ là một nô tỳ cấp thấp trong Hầu phủ muốn đánh muốn giết đều do họ quyết định: "Nô tỳ không dám."
Môi An Tây Nguyệt nở ra nụ cười nhợt nhat nhưng lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, làm sao giống một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi chưa hiểu sự đời, rõ ràng là Tu La đến từ Địa Ngục, tận mắt nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt làm sao mà không hận: "Ngươi dám chống đối Lâm di nương, còn chửi mắng bà ta, đúng là một kẻ không sợ chết. Đêm hôm qua, bổn tiểu thư không đến kịp ngươi đã chết rồi, biết không."
Kiếp trước An Ny Tử chết trong nỗi hận thù, nhưng có ích lợi gì đâu, sau đó Lâm di nương giết chết chủ mẫu rồi đưa nữ nhi của bà ta lên làm Hoàng Hậu, bọn chúng làm nhiều chuyện ác như vậy vẫn sống vô cùng sảng khoái và tự do tự tại.
An Ny Tử không nói được lời nào, Đại tiểu thư nói không sai, tay nàng ấy nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng không cảm giác đau đớn, đôi mắt tràn đầy oán niệm mở thật to nhìn chằm chàm vào Đại tiểu thư.
"Ngươi có hận ta cũng có tác dụng gì, để kẻ ác chân chính kia nhơn nhỡn ngoài vòng pháp luật, ngươi thật sự cam tâm sao?" An Tây Nguyệt thấy An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-giang-son-lam-sinh-le-cuoi-dich-nu/918698/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.