Edit: Vũ Quân
Nhưng hai người cũng coi như trong họa có phúc, vốn dĩ trong lòng mẹ Nghiêm còn có chút không xác định, sau khi bị hình ảnh này kích thích đã hoàn toàn đem Chu Y Y nhận định là con dâu của nhà mình.
Cùng ngày sau khi ăn cơm trưa, mẹ Nghiêm nhân dịp dò hỏi về tình hình trị liệu của Nghiêm Kỳ, lấy cớ gọi Chu Y Y đến thư phòng.
"Y Y, trong khoảng thời gian này cháu chăm sóc Kỳ Nhi bác đều nhìn thấy, bác và ba nó chân thành cảm ơn cháu. Nếu không phải cháu, bác nghĩ Kỳ Nhi sẽ không có thay đổi lớn và trưởng thành như vậy."
Mẹ Nghiêm vừa bắt đầu đã khen Chu Y Y, ngược lại làm Chu Y Y không biết làm sao. Mình dụ dỗ con trai người ta, người ta còn cảm ơn mình như vậy đúng là hổ thẹn khó xử...
"Không có không có, đây đều là việc cháu nên làm, là Nghiêm Kỳ tự mình rất cố gắng."
"Được, được, nhưng bác vẫn phải cảm ơn cháu!"
"Bác khách khí rồi."
Biểu hiện của mẹ Nghiêm rất nhiệt tình, Chu Y Y cũng chỉ có thể vội vàng đáp lại.
"Y Y à, chính là sáng hôm nay bác... đi tìm Nghiêm Kỳ... Không thấy nó ở trong phòng... Sau đó cửa phòng cháu lại không đóng.. Cho nên bác..."
Mẹ Nghiêm tự mình cũng cảm thấy sự việc buổi sáng có chút xấu hổ, khó có thể mở miệng, lúc nói ra đương nhiên cũng đứt quãng.
Từ khi mẹ Nghiêm nói sáng nay bà đi tìm Nghiêm Kỳ mặt cô đã "Xoẹt" một cái trắng bệch. Lại nghe thấy mẹ Nghiêm nói cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-gi-chua-khoi-cho-anh/1753116/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.