Viên Lộ Chi đẩy cửa ra, nhìn chăm chú hai người đứng trước mặt bà, "Ra ngoài ăn trái cây đi."
Hơi thở Thịnh Như Ỷ còn có chút loạn, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, hoãn lại chút rồi mỉm cười, "Vâng. Cảm ơn dì ạ."
Kha Nhược Sơ đứng một bên nghiêng người, không nhìn thẳng Viên Lộ Chi, bởi vì mặt cô lúc này rất đỏ, không nên để người khác nhìn, mặc dù mẹ cô không nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, nhưng chạm phải mặt mẹ cô, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Quả nhiên vẫn nên biết thu liễm.
"Con đang tìm cái gì?" Viên Lộ Chi thấy Kha Nhược Sơ nghiêng người nhìn chỗ khác cho nên hỏi.
"Em ấy nói mắt hơi khó chịu, nên tìm thuốc nhỏ mắt." Thịnh Như Ỷ trả lời thay Kha Nhược Sơ, nói cho qua chuyện.
"Mỗi ngày ôm điện thoại chơi, bảo sao đôi mắt không có vấn đề cho được?" Viên Lộ Chi la rầy, lại quan tâm thêm một câu, "Có khó chịu lắm không, để mẹ nhìn xem nào."
"Không sao ạ, chẳng qua bị lông mi... rơi vào mắt." Trong lòng Kha Nhược Sơ bất an, tim đập liên hồi không bình ổn được.
Chờ Viên Lộ Chi xoay người rời đi, Kha Nhược Sơ mới dám nhìn Thịnh Như Ỷ. Cô chu miệng lên, thở dài nhẹ nhỏm, sợ bóng sợ gió một hồi.
Nét mặt thay đôi, nhát gan vẫn hoàn nhát gan, Thịnh Như Ỷ dùng ngón tay cái với ngón trỏ bóp mặt Kha Nhược Sơ, khẽ cười nói, "Đồ nhát gan."
Kha Nhược Sơ cong môi lên, tuỳ ý để Thịnh Như Ỷ sờ mặt.
Thịnh Như Ỷ, "Đi ra ngoài đi."
Nhà ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-dong-tieng-long/959962/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.