Không bao lâu sau, kết thúc cuộc trò chuyện. Kha Nhược Sơ vừa mới buông điện thoại xuống, Thịnh Như Ỷ lập tức nhào qua người Kha Nhược Sơ. Tay phải Thịnh Như Ỷ đỡ lấy cổ Kha Nhược Sơ, rũ mắt cười, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, tay trái cũng không rảnh rỗi, đầu ngón tay thâm nhập vào trong áo ngủ của Kha Nhược Sơ. Niềm vui sướng tột độ, trong đầu Thịnh Như Ỷ đều nghĩ đến, đêm nay phải xử Kha Nhược Sơ như thế nào, nằm ở trên giường mà gọi chị yêu xin tha. Kha Nhược Sơ né ra, cô đưa tay đẩy vai Thịnh Như Ỷ, hoảng hốt nói, "Bây giờ, mẹ em sắp đến đây rồi." Vài giây yên lặng. "Sao bây giờ mẹ em lại đến đây?" Thịnh Như Ỷ dở khóc dở cười, sự tự chủ của cô rất tốt, nhưng mà lúc này thật sự khó mà kìm lòng nổi. Kha Nhược Sơ cũng không muốn dừng lại, nhưng mà cuộc điện thoại vừa rồi của Viên Lộ Chi làm cho cô hoảng hốt, làm gì có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện đó. "Đồ lưu manh, đến mức như thế này rồi, đêm nay em định không chịu trách nhiệm với chị à?" Thịnh Như Ỷ không muốn dừng lại, cô vỗ về sau gáy Kha Nhược Sơ, hôn hôn lên mặt Kha Nhược Sơ, thở dốc dỗ dành, "Em nói em có việc bận đi, đừng để mẹ em đến...." "Mẹ em vừa hay lại ở trường học." Kha Nhược Sơ gấp đến mức cau mày, thật sự không còn cách nào khác. Thịnh Như Ỷ cũng cau mày. "Đã qua đến nơi." Kha Nhược Sơ yếu ớt bổ sung thêm một câu, căng thẳng đến mức đầu óc choáng váng. Không khí từ nóng bỏng đến xấu hổ, chỉ bởi vì một cuộc điện thoại. Giống như một chậu nước lạnh tạt vào đống lửa, lăn lộn cái gì nữa, bầu không khí đã không còn ái muội nữa. Thịnh Như Ỷ không thể không buông tha cho Kha Nhược Sơ, đau đầu, "Vậy bây giờ em định làm thế nào?" Trong đầu Kha Nhược Sơ thật sự rất rối. Lúc cô và Thịnh Như Ỷ đang làm chuyện này, đột nhiên nhận điện thoại của Viên Lộ Chi, thật sự giống như cơn ác mộng, điều này cho thấy, giấc mộng hôm đó của cô quá chuẩn. Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ không nói được lời nào, "Có phải em định đuổi chị đi không?" "Em không có." Kha Nhược Sơ lại căng da đầu nói, "Thì em nói chị là bạn của em...." "Kha Nhược Sơ, nói chị là bạn gái của em mất mặt lắm sao?" Thịnh Như Ỷ cắt ngang lời nói của Kha Nhược Sơ, lại là bạn, thêm một chữ nữa khó đến vậy sao. "Không phải như thế mà!" Nghe giọng nói của Thịnh Như Ỷ như thế, trong đầu Kha Nhược Sơ thật sự muốn căng ra, hận không thể có thêm một cái miệng để biện hộ. Thịnh Như Ỷ không hiểu biết tính cách của Viên Lộ Chi, nhưng mà Kha Nhược Sơ biết rất rõ, dưới tình cảnh thế này mà cô lại giới thiệu như thế, sẽ làm cho mẹ cô không có cảm tình, vốn dĩ trong lòng cô đã có mối lo sợ, sợ mẹ cô sẽ phản đối hai người các cô quen nhau. "Nhưng mà, đêm nay thật sự quá đột ngột, chờ sau nay tìm được thời điểm thích hợp, em sẽ chính thức giới thiệu, có được không?" Kha Nhược Sơ kéo cánh tay Thịnh Như Ỷ, vội vàng giải thích. Nhìn thấy Kha Nhược Sơ gấp gáp lo lắng, Thịnh Như Ỷ dựa vào cô, "Vậy mau lấy đồ ngủ cho chị đi." "Đồ ngủ?" Thịnh Như Ỷ: "Em muốn chị gặp mẹ em với bộ dạng vậy à?" Kha Nhược Sơ cúi đầu nhìn thoáng, thật sự không thể phản bác. Hở đùi hở đủ chỗ, váy ngủ trên người Thịnh Như Ỷ đúng được gọi là đồ tình thú, vốn dĩ đêm nay muốn câu dẫn Kha Nhược Sơ, làm cho Kha Nhược Sơ không kìm lòng được. Bây giờ phải khen ngược lại, muốn nội thương tới nơi. Cô nhóc này đúng là được ông trời phái tới để tra tấn cô mà. Thịnh Như Ỷ ngồi ở trên giường, dây áo đã tụt xuống khuỷ tay, cô lại nhìn Kha Nhược Sơ đang cúi đầu cài dây áo ngực, vừa bực mình lại vừa buồn cười, rõ ràng là yêu đương bình thường, bây giờ cô nhóc này lại làm dáng vẻ như yêu đương vụn trộm vậy. Mười phút sau, Kha Nhược Sơ nhanh chóng dọn dẹp đồ trong phòng, đến cả giày đặt ở cửa cũng xếp ngay ngắn, không cẩu thả chút nào, mặc dù cô thích sạch sẽ gọn gàng, nhưng mà mẹ cô còn khủng bố hơn cả cô. Nếu mà nhìn thấy không sạch sẽ gọn gàng, chắc chắn sẽ rầy la không thôi. Thịnh Như Ỷ thay chiếc áo ngủ bảo thủ không bao lâu, thì đã vang lên tiếng gõ cửa, Kha Nhược Sơ đổ mồ hôi, nếu mẹ cô không gọi điện thoại cho cô trước mà trực tiếp đi đến đây.... Thì cái ác mộng kia trở thành hiện thực. Mặc dù, đã sắp xếp ổn thoả đâu vào đó, nhưng lúc Kha Nhược Sơ mở cửa ra, trong lòng cô vẫn hồi hộp, bởi vì Kha Tri Hạm cũng đến cùng Viên Lộ Chi, đêm nay tâm trạng của cô giống như ngồi trên tàu siêu tốc. "Mẹ, cô.... Cô cũng đến sao." "Em đã nói đừng có đến rồi mà, con bé cũng sắp ngủ rồi." Kha Tri Hạm thấy trên người Kha Nhược Sơ mặc áo ngủ, cô quay đầu nói với Viên Lộ Chi. "Mẹ và cô của con vừa mới đi xem kịch xong, vừa hay đi ngang qua trường học, thuận tiện đến xem con thế nào. Mẹ nghe nói con đã kiểm tra xong rồi, sao còn không chịu về nhà?" Viên Lộ Chi nói. "Con còn có chút đồ vật chưa sắp xếp xong, ngày mai sẽ về nhà ngay." "Được rồi, ngày mai mẹ đến đón con." Vừa nói, Viên Lộ Chi vừa đi vào ký túc xá. Ngay lập tức, đối mặt với Thịnh Như Ỷ, bà dừng bước chân lại. "Chào dì." Thịnh Như Ỷ cười chào hỏi với Viên Lộ Chi, nhìn thấy Kha Tri Hạm đứng phía sau Viên Lộ Chi, cô nghĩ thầm đêm nay thật thú vị. "Chào cháu." Viên Lộ Chi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt bà, không giống bạn cùng phòng trước đây của Kha Nhược Sơ, bà hỏi Kha Nhược Sơ, "Bạn cùng phòng của con không phải đã dọn đi khỏi đây rồi sao?" "Đây là bạn của con, đêm nay tạm thời ở chỗ con một đêm." Kha Nhược Sơ giành lời nói, khi trả lời còn liếc nhìn Kha Tri Hạm một cái, cái này gọi là chột dạ. Kha Tri Hạm âm thầm đánh giá áo ngủ của hai người, còn có cái gì mà không rõ, cô không chào hỏi Thịnh Như Ỷ, chỉ cười cười. Chuyện Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ yêu đương, Kha Tri Hạm không nhúng tay vào, cô cũng muốn nhắc nhở Kha Nhược Sơ, nhưng mà lại nghĩ chắc hẳn Kha Nhược Sơ cũng biết rồi, nhưng mà mỗi ngày lại mỗi kiểu đồn nhảm khác nhau. Huống chi chuyện tình cảm, bản thân phải trải qua mới hiểu được, người ngoài cuộc vẫn là người ngoài cuộc, điều cô có thể làm là đứng về phía Kha Nhược Sơ, ủng hộ cô cháu nhỏ của mình. "Mẹ và cô ngồi đi ạ." Kha Nhược Sơ ân cần mang ghế đến, nhìn thấy mẹ cô nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, trong lòng cô lo lắng không thôi. "Sao con lại không đề cập với mẹ chuyện này?" Viên Lộ Chi vẫn còn hứng thú về Thịnh Như Ỷ, ánh mắt vẫn luôn đánh giá, thông thường mà nói, bạn bè của Kha Nhược Sơ, bà đều biết rõ, hiểu tận gốc rễ. "Chị ấy là chị họ của Mông Mông." Kha Nhược Sơ không nói dối được, cho nên cô ăn ngay nói thật. "Hoá ra là chị của Mông Mông. Lúc trước, Kha Nhược Sơ còn ngủ nhờ, gây phiền phức thêm cho cháu rồi." Viên Lộ Chi trí nhớ rất tốt, vẫn còn nhớ chuyện này. "Dì gọi cháu là Như Ỷ được rồi. Quan hệ của bọn cháu cũng khá tốt, không có gì phiền cả." Thịnh Như Ỷ là dân làm ăn, gặp không biết bao người rồi, ngay cả nói dối, trình độ của cô so với Kha Nhược Sơ còn cao hơn nhiều, rất bình tĩnh mà cũng thật tự nhiên. "Vậy cảm ơn cháu đã chăm sóc Nhược Sơ nhà dì." Ánh mắt sắc bén của Viên Lộ Chi, phát hiện Thịnh Như Ỷ mang dép của Kha Nhược Sơ, bà suy tư gì đó, lại thấy hai cái giường trong phòng mà chỉ trải chăn một cái, nhịn không được lại hỏi, "Hai đứa ngủ chung trên một chiếc giường, không chật à?" "Không có, con đang định trải chăn mền ra cho chị ấy...." Bây giờ, Bạch Mông rất ít khi đến đây, hôm trước Kha Nhược Sơ đã thu dọn chăn mền trên cái giường đó rồi. Mới vừa nói xong, Kha Nhược Sơ đã bị ăn đau, bởi vì Thịnh Như Ỷ đứng ở bên cạnh cô không rên một tiếng, đã hung hăng nhéo cái eo của cô. Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, nhưng Thịnh Như Ỷ quay mặt đi, không thèm để ý đến cô. Vào lúc, Viên Lộ Chi còn đang muốn nói thêm, Kha Tri Hạm lập tức dời chủ đề, "Lão Viên, ký túc xá của bọn trẻ bây giờ, có điều kiện hơn so với thời của chúng ta nhỉ." Kha Nhược Sơ biết Kha Tri Hạm đang giúp cô giải vây, lập tức tiếp lời, "Mấy toà nhà ký túc xá ở đây mấy năm trước vừa mới được cải tạo lại, cho nên mới hơn nhiều...." Cứ như vậy mà nói hơn mười phút, Viên Lộ Chi với Kha Tri Hạm mới rời đi, Kha Nhược Sơ cảm thấy dài như cả một thế kỷ, chuyện phát sinh đêm nay giống như lọt vào trong sương mù. Đi ra khỏi ký túc xá không bao xa. Viên Lộ Chi đột nhiên gọi Kha Tri Hạm, "Người bạn kia của con bé...." "Sao nữa?" Kha Tri Hạm nghĩ là Viên Lộ Chi đã nhìn ra được manh mối gì. "Cũng đẹp lắm nha." Viên Lộ Chi căn bản không hoài nghi Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ là quan hệ yêu đương, nhiều nhất cảm thấy giữa các cô là mối quan hệ bạn bè, trong mắt Viên Lộ Chi, Kha Nhược Sơ là người chưa bao giờ nói dối. Kha Tri Hạm cười, đáp lại, "Đúng vậy, rất đẹp." "Tôi vừa mới biết được con bé sớm đã thi xong, tình nguyện ở lại trường học cũng không muốn về nhà, trước kia còn biết nhà ở chỗ nào mà về." Nói đến chuyện này, Viên Lộ Chi có chút giận dỗi. "Con bé cũng có những sắp xếp trong cuộc sống của nó, bây giờ đã lớn rồi, không phải cái gì cũng sẽ nói với chị." Kha Tri Hạm nhìn khung cảnh vườn trường quen thuộc, nhớ tới chuyện xưa, "Lúc em tốt nghiệp cấp ba, chị học năm hai đúng không? Nghỉ hè năm đó, em còn tới Nam Thành tìm mọi người chơi." Viên Lộ Chi nhớ lại, rõ ràng trước mắt, "Đúng là năm hai, em không có chỗ ở, đành phải chen chúc với tôi trong ký túc xá, lúc đó ký túc xá tôi ở khu nam, bốn người một phòng." "Lúc ban đầu, bọn họ còn cho rằng em là bạn gái của chị, nào đâu em nói chị là chị dâu của em...." Kha Tri Hạm cười nói gượng gạo, bây giờ nhớ đến chuyện ngày xưa, trong lòng có chút phức tạp. Nhắc đến chuyện xưa, Viên Lộ Chi im lặng. Kha Tri Hạm nói sang chuyện khác, "Em nhớ hình như phía sau trường học có một con phố cũ, có rất nhiều quán ăn, bây giờ còn không nhỉ?" "Vẫn còn, có hai cửa hàng lâu đời vẫn còn mở." Viên Lộ Chi cười hỏi, "Hay tôi mang em đến đó đi dạo nhé?" "Được nha." Đi vào con hẻm nhỏ, mấy quán ăn vẫn còn mở, ánh đèn thật u ám, con đường đá xanh vẫn như cũ, giống như một bức hoạ cũ nát. Hai mươi mấy năm qua đi, Kha Tri Hạm phát hiện nơi này đã có nhiều thay đổi, nhưng chỉ duy nhất không khí ở đây là không đổi. Đến một cửa hàng, trên đó viết cửa hàng lâu đời hơn bao mươi năm. "Muốn ăn khuya không?" Viên Lộ Chi hỏi. "Trước kia, chị từng mang em đến đây ăn." "Trí nhớ cũng không tệ nhỉ." "Bọn em học luật đương nhiên trí nhớ cũng không thể kém người học y như chị. Lần trước, chị mời em, lần này để em mời chị." Vẫn là khẩu vị cũ, ngoài trừ giá cả, phần ăn cũng ít hơn. Viên Lộ Chi nhìn Kha Tri Hạm ăn mì, giống như quay về thời gian trước đây, khi đó mọi thứ đều tốt đẹp.... Bà không thể ngờ được, bao năm rồi Kha Tri Hạm vẫn ở bên cạnh bà. Nếu không có Kha Tri Hạm, có lẽ cuộc sống bây giờ của bà không ổn chút nào. "Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện con gái cưng của chị hả?" Không chờ Viên Lộ Chi nói chuyện, Kha Tri Hạm nói trước, "Trước kia, Nhược Sơ tâm sự với em, con bé không muốn về nhà, là vì không biết đối mặt với chị thế nào, nói gặp chị cảm thấy áp lực rất lớn." "Sao con bé lại không nói với tôi?" Kha Tri Hạm nói thẳng, "Con bé làm sao nói với chị được." Viên Lộ Chi: "...." "Thật ra, con bé dặn em không được nói với chị mấy lời này, con bé sợ làm chị buồn, chị có biết không? Con bé tình nguyện làm bản thân không vui, cũng không muốn chị buồn." "Con bé thật sự nói với em vậy sao?" "Hai mẹ con chị đó, nên tìm thời gian mà tâm sự với nhau đi. Chị muốn tốt cho con bé, làm cho nó sống thuận buồm xuôi gió, cái này không sai. Nhưng nếu tất cả mọi thứ đều không vui thì có ý nghĩa gì chứ?" Viên Lộ Chi yên lặng nghe, không phản bác. Kha Tri Hạm một bên là vì Kha Nhược Sơ, một bên cũng là vì Viên Lộ Chi. Đem những thứ bản thân không làm được áp lên người con gái, trạng thái này thật sự không tốt, mà sự quan tâm của Viên Lộ Chi như thế, đối với Kha Nhược Sơ mà nói chính là một loại gánh nặng. "Tri Hạm." "Vâng." Viên Lộ Chi mở miệng, lại không nhắc đến Kha Nhược Sơ, "Em tới Nam Thành, tôi rất vui." * Ký túc xá lại yên tĩnh. Chỉ còn lại hai người. Nhưng mà sau một hồi lăn lộn, tình thú giữa hai người cũng đã sớm tan không còn bóng dáng, không khí cũng lạnh đi. Đột nhiên, Kha Nhược Sơ không biết đối mặt với Thịnh Như Ỷ như thế nào. Thịnh Như Ỷ liếc liếc Kha Nhược Sơ, đêm nay cô thật sự bị Kha Nhược Sơ chọc giận, khi có vấn đề điều đầu tiên luôn tìm cách né tránh. Tính cách mềm yếu có đôi khi đáng yêu, nhưng mà cứ như thế hoài thì chính là yếu đuối. Hôm nay, Thịnh Như Ỷ gặp được Viên Lộ Chi, nhìn ra được tính cách rất mạnh mẽ, Kha Nhược Sơ ở trước mặt bà ấy như một con mèo con vậy. Thịnh Như Ỷ đã từng nghe Kha Nhược Sơ nói qua, tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, đều là do mẹ cô ấy sắp xếp từng cái một. "Chị hỏi em, nếu như mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, thì làm sao đây?" Thịnh Như Ỷ nửa đùa nửa hỏi Kha Nhược Sơ. "Sẽ không... em sẽ nói chuyện với mẹ em." Kha Nhược Sơ vẫn lo lắng, nhưng lại đè dưới đáy lòng, không nói ra với Thịnh Như Ỷ. Cô nghĩ, vấn đề này để một mình cô giải quyết là được rồi. Thịnh Như Ỷ muốn nói lại thôi, xoay người leo lên giường, kéo chăn nằm xuống. Kha Nhược Sơ đi theo sau Thịnh Như Ỷ, lúc chuẩn bị lên giường, nào ngờ.... "Em lên đây làm gì? Đi sang giường bên kia mà ngủ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]