".... Mỗi ngày phải nhớ người ấy, nhớ kỹ chưa?" Những lời này, Thịnh Như Ỷ nói như một lời thông báo, thật dịu dàng làm tim xao xuyến.
"Vâng, em nhớ rồi." Kha Nhược Sơ đang cười, nhưng trong lòng lại cảm động muốn khóc, thật ra những việc này, mỗi ngày cô đều âm thầm làm, làm gì phải cần nhớ làm chứ.
Hai người chỉ cách nhau hơn 10 mét, nhìn nhau cười, giây phút này, im lặng cũng là ngọt ngào.
Một lát sau.
"Em đi vào đi, đứng đó coi chừng trúng gió."
Giờ đây, Kha Nhược Sơ còn không nhấc chân đi nổi nữa, mặc cho gió thổi đến, nhưng cũng không cảm thấy lạnh chút nào, mà toàn thân lại cảm thấy ấm áp.
"Ngốc à?" Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ cứ ngây ngốc, "Nghe lời, mau đi vào trong đi."
Kha Nhược Sơ cũng cảm thấy cô ngốc thật rồi, mà ngốc trong vui vẻ, hoãn một chút mới nói với Thịnh Như Ỷ, "Chị cũng vậy nha, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Không được tăng ca."
"Chị không tăng ca. Về nhà sẽ nghỉ ngơi được chưa." Thịnh Như Ỷ trả lời theo câu nói của Kha Nhược Sơ.
Về đến phòng.
Kha Nhược Sơ nằm dài trên bàn đọc sách, lòng bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, cười thật sự như cái đứa ngốc, cảm giác thời gian đã qua được một lúc, cô cân nhắc có thể gọi điện thoại cho Thịnh Như Ỷ rồi, nào ngờ thời gian mới trôi qua 5 phút thôi.
Nhưng mà... cô nhớ Thịnh Như Ỷ a.
Nửa giờ sau, Thịnh Như Ỷ về đến nhà, Điềm Đậu đã xuất hiện ở cửa chào đón cô, cô cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-dong-tieng-long/959936/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.