Kha Nhược Sơ nghe câu này, giống như có sự dịu dàng lướt qua đầu quả tim, sóng mũi cay cay chỉ trong nháy mắt, đồng tử của cô thoáng chốc đầy nước mắt, nhịn không được muốn khóc.
Không phải vì chịu ấm ức, mà có người quan tâm đến cô.
Hoãn chốc lát, Kha Nhược Sơ mới mở miệng, "Thật đói bụng, không biết ăn cái gì."
Cũng không phải là không biết ăn cái gì, chỉ là không biết nên nói gì.
Kha Nhược Sơ đơn thuần muốn nghe giọng nói của Thịnh Như Ỷ, muốn cùng Thịnh Như Ỷ nói đôi câu mà thôi.
Nghe thấy cái giọng ấm ức kia, Thịnh Như Ỷ không nói gì nữa mà trực tiếp hỏi, "Em đang ở đâu? Chị đi ăn cùng em nha."
Kha Nhược Sơ giật mình, điều cô hy vọng nhất bây giờ, là tìm được sự an ủi của Thịnh Như Ỷ qua điện thoại, chứ không phải là hy vọng có thể cùng Thịnh Như Ỷ đi ăn, ngoài dự kiến lại được nghe Thịnh Như Ỷ nói đi ăn cùng.
"Em... ở trường."
Điện thoại bên kia là tiếng nói dịu dàng, "Chờ chị đến."
Kha Nhược Sơ hít hít cái mũi, giống như con mèo nhỏ mà, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ mới vừa buông điện thoại ra.
"Ai đó?" Lâm Nghiên đi lên hỏi trước, cô cực kỳ tò mò cái người có biệt danh "thỏ con" này là ai, nhìn cái biệt danh thôi, cũng đoán được là một cô gái đáng yêu.
"Bạn thôi." Thịnh Như Ỷ nói lại, "Mình có chút việc, không uống rượu với cậu nữa."
Lâm Nghiên nhìn thấy phản ứng của Thịnh Như Ỷ càng tò mò thêm, chỉ một cuộc gọi thôi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-dong-tieng-long/959922/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.