Chiều hoàng hôn, mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng toả sáng một vùng trời.
Vẫn như cũ, trên bàn ăn cơm chỉ có hai người.
Bao nhiêu năm qua đều như vậy cả, Kha Nhược Sơ đã quen với cảnh này rồi.
"Tuần sau, con có buổi biểu diễn đúng không? Mẹ đi cổ vũ cho con." Viên Lộ Chi cúi đầu nói, tốc độ nói rất nhanh, bởi vì do nghề nghiệp cho nên ngày thường làm việc gì cũng chú ý đến hiệu suất và tiết kiệm thời gian, hận một phút có thể bẻ đôi thành hai phút để dùng.
Trước kia ở trong trường học, Kha Nhược Sơ có đăng ký câu lạc bộ văn nghệ, ngẫu nhiên Kha Nhược Sơ và Bạch Mông sẽ cùng diễn với nhau, sau này đi làm thực tập thì không tham gia nữa, nhưng nếu như có cơ hội biểu diễn, các cô sẽ tham dự.
"Nếu mẹ bận thì không cần giành thời gian lại đó đâu." Kha Nhược Sơ bình thản nói.
"Tuần sau, mẹ có thể xin nghỉ, nói đi nói lại thì đã lâu rồi mẹ không có xem con biểu diễn." Viên Lộ Chi nói, sau đó gắp đồ ăn cho Kha Nhược Sơ, "Con ăn nhiều một chút, gần đây hình như gầy hơn, mấy hôm nay trong bệnh viện bận lắm sao?"
"Vẫn ổn ạ." Kha Nhược Sơ cúi đầu nhìn thấy rau cần trong chén, ánh mắt ảm đạm, đã nhiều năm vậy rồi, mà mẹ cô vẫn không nhớ cô không thích ăn rau cần.
Hoặc nói đúng hơn là từ trước đến nay mẹ của cô chưa hề biết cô thích cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, thích hay không thích đều do mẹ cô định nghĩa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-dong-tieng-long/238381/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.