Đây là lần đầu tiên Ôn Thần tuyên bố chủ quyền, ánh mắt có loại uy hiếp không cho phép kháng cự.
Cố Dĩ An đột nhiên ý thức được anh hình như đã thay đổi, "Ôn Thần, có phải anh thích tôi rồi không?"
"Em cảm thấy sao?" Ôn Thần híp mắt lại, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi cô, rất có hứng thú nhìn chăm chú vào cô, "Không phải em rất thông minh sao? Vào thời khắc mấu chốt sao lại ngu ngơ như vậy?"
"Đừng thích tôi."
Ý cười nơi đáy mắt Ôn Thần nháy mắt đọng lại, giống như bị rội một chậu nước lạnh, nhưng anh vẫn giả vờ hài hước ngả ngớn: "Vì sao? Cho tôi một câu trả lời."
"Tôi vô tâm." Ánh mắt Cố Dĩ An quạnh quẽ: "Tôi sẽ không thích ai, cũng sẽ không yêu ai, tôi không có nhiều tình cảm như người khác, tôi chỉ là một con người máy."
Lời này, là những lời mà trước đây truyền thông thường dùng để hình dung cô -- lạnh nhạt giống như người máy không tình cảm.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Ôn Thần hừ nhẹ: "Thật trùng hợp, khẩu vị của tôi tương đối nặng, chỉ thích cỗ máy vô tâm không cảm tình giống như em."
"Anh sẽ rất mệt mỏi."
"Có mệt hay không chỉ có tôi quyết định." Ngồi trở lại ghế điều khiển, Ôn Thần sửa sang lại quần áo, xuyên qua kính chiếu hậu quét mắt về phía Cố Dĩ An ở phía sau, không tiếp tục nói nữa, bởi vì không thể ép cô quá chặt, nếu không nỗ lực gần hai năm này của anh chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-danh-nghia-hon-nhan-can-bo-cap-cao-/3619831/chuong-16.html