Khi còn bé, Phương Du Du bị đuối nước được Cố Thành Kiêu cứu lên đã khắc sâu bóng hình của anh trong lòng, ngày nhớ đêm mong suốt mười năm.
Hôm nay, khó khăn lắm mới gặp lại Cố Thành Kiêu, cơ hội ngàn năm một thuở, cô ta không nói ra được nỗi kích động trong lòng, chỉ tậpt rung tinh thần muốn nhận được sự công nhận của anh.
"Em chỉ muốn cảm ơna nh, anh đừng bài xích em như thế được không?" Vừa nói, Phương Du Du vừa trở nên điềm đạm đáng yêu.
Cố Thành Kiêu lập tức tránh ra, lùi về sau một bước dài, “Tôi cảnh cáo cô, cô đừng tiến tới nữa.
Nếu cô tiến lên bước nữa, tôi sẽ3 đi viết đơn khiếu nại ngay lập tức.” “...” Nghe xong câu này, Phương Du Du vẫn kiêng dè, không bước lên nữa, nhưng cô ta vẫn nhìn anh c4hằm chằm.
Lạnh lùng như Cố Thành Kiêu có thể nói rằng, trong tình cảm nam nữ, anh có thể trao hết nhiệt tình cho Lâm Thiển không7 giữ lại chút nào, còn người khác, ha ha, xéo đi.
Quả nhiên, Phương Du Du lại bắt đầu có ý đồ dùng nước mắt để tấn công anh, đây1 quả thật là cô ta đang tự tìm đường chết.
“Anh Cố, trong ấn tượng của anh, em vẫn là đứa bé chưa lớn.
Em muốn nói cho a5nh biết là giờ em đã lớn rồi, em mong anh có thể nhớ kĩ em bây giờ.” “...
Tại sao phải nhớ cô? Cô là người giữ mộ cho tổ tiên tôi, hay là người sơn lại tường mới cho nhà tôi?” Không cần nghi ngờ, đây quả thật là lời Cố Thành Kiêu nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854203/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.