*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được Cố Thành Kiêu cho phép, Lâm Thiển dứt khoát khai một chai bia, nói: “3Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc viên mãn, răng long đầu bạc.” “cảm ơn.” Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ đồng thanh nói.
Lâ2m Thiển hỏi mọi người với vẻ nghi ngờ: “Sao tự nhiên lại nghỉ phép vậy?” Cô nhìn Cố Thành Kiêu, “Em có thể hỏi vấn đề này không?” Cố Thành Kiê5u cười, rất tự nhiên nhấc tay đặt lên vai Lâm Thiển, đáp, “Không thể.” Lâm Thiển bĩu môi nhưng không thật sự tức giận, “Được rồi, vậy em sẽ kh4ông hỏi nữa.
Hiếm khi anh chịu dẫn mọi người đi du lịch, em nhất định phải cổ trân trọng.” Cố Thành Kiêu hỏi, “Lâm Du sao rồi?” Lúc nh0ận được điện thoại của anh là Lâm Thiển vừa ra khỏi bệnh viện, cô từ bệnh viện đến thẳng đây.
Cô đã biết chuyện xảy ra tối qua.
Bất kể là Phan Khả Vân, Dương Liễu Nhi hay Trịnh Chi Nguyên đều bị cô mắng xối xả.
“Trước khi em đến là chị ấy đã tỉnh rồi, kết quả xét nghiệm máu xác định là bị bỏ thuốc.
Suýt nữa anh Cả đã đánh Dương Liễu Nhi, nhưng bị bọn em cản lại...” Cái đầu thông minh của Lâm Thiển vận hành, cô nghi ngờ hỏi: “Các anh nghỉ phép, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?”.
Thấy Cố Thành Kiêu tỏ vẻ không vui, buồn bực uống rượu, nhìn sang Thẩm Tự An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854189/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.