Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ánh đèn mờ tối, cô ta nhìn thấy Cố Đông Quân ngồi ở ghế lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề quay sang nhìn cô ta.
“Lên xe đ3i, khuya vậy rồi một mình chị đón xe không ổn lắm, với lại trên người chị không có tiền, không có điện thoại, chị về thế nào?” Giờ đã là rạng sá2ng, gió mát rười rượi, Lâm Tiểu mặc váy ngắn để lộ đôi chân, thật sự cũng hơi lạnh, chần chừ không tới vài giây thì cô ta lặng lẽ ngồi vào xe.<5br>
Cố Đông Quân ngồi ở phía trước lái xe, không hề nói gì, chỉ lo lái xe.
Lâm Du đưa phần đồ ăn ra sau, “Ăn chút đi, còn nóng đó.” L4âm Tiêu cầm lấy nhìn thử, là một cái ngô luộc còn nóng hổi.
Cô ta tức thì tỏ vẻ chê bai.
Dọc đường rất yên tĩnh, trên đường ít xe nên thoáng cái đã đến biệt thự của Lâm Tiêu, Lâm Tiểu thậm chí không thèm nói câu cảm ơn, trực tiếp xuống xe.
Lâm Du đưa mắt tiễn cô ta, đến khi nhìn thấy cô ta bình an đi vào cổng nhà mới an tâm, “Đi thôi.” “Chúng ta về tới nhà thì trời cũng sắp sáng rồi.” Cố Đông Quân hơi bất mãn, “Cô ta không cảm kích, em quan tâm cô ta nhiều thể làm gì?” Lâm Du thở dài thườn thượt.
Nhìn thấy Lâm Tiểu rơi lệ, cô không mặc kệ được, hơi đau đầu nên cô ngả vào lưng ghế, mệt mỏi nói: “Em mệt quá!” Cố Đông Quân nắm vô lăng bằng một tay, tay còn lại vươn đến sau gáy Lâm Du xoa bóp cho cô.
Anh vừa xoa thì Lâm Du kêu lên: “A, đau quá!” “Anh đâu có dùng sức.” Lâm Du bụm lấy chỗ đau, ỉu xìu nói: “Là chỗ hôm qua bị đập phải.” “Chỗ nào?” Cố Đông Quân quay sang nhìn Lâm Du, thấy cô đang lấy tay xoa gáy, “Sao lại đập phải chỗ đó?” Lâm Du chóng mặt, nhắm mắt lại.
Thật ra, sau khi bị đập đầu xuống đất vào hôm qua thì cô đã bắt đầu chóng mặt rồi, nhưng cô cố nén, vốn không quan tâm nhiều như thế, cứ cố chống chọi.
Thế nhưng, nhìn đường phố vắng hoe bên 0ngoài, lại sờ cái bụng đói kêu vang, cô ta liền im lặng bắt đầu ăn.
Ngô rất non, rất thơm, mang theo vị ngọt thanh, rất ngon.
“Chị không về làng du lịch 2”
“Vậy em đưa chị về nhà nhé, ngày mai em mang đồ đạc trong ký túc xá của chị về cho.” Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Tiêu vội nói: “Không cần, tao chờ họ đi rồi tự thu dọn.” “Cũng được, ngày mai họ đi rồi, bọn em cũng rời đi vào ngày mai, chị có thể đến lấy vào ngày kia.
Nếu không muốn gặp ai thì sau bốn giờ chiều ngày kia chị hằng đến, em chờ chị.” Từ đầu tới cuối Lâm Tiêu luôn tỏ thái độ lạnh lùng, “Ờ.” Vẻ mặt Cố Đông Quân đầy bất mãn, hung dữ lườm Lâm Tiêu qua kính chiếu hậu.
Bây giờ phát sóng trực tiếp xong rồi, cô thả lỏng người, cảm giác đau đầu cũng trầm trọng hơn.
“Tiểu Du, Tiểu Du?” Cố Đông Quân lo lắng gọi cô, “Em khó chịu lắm hả?” Anh tới đón cô, vừa nhìn thấy cô là đã thấy sắc mặt cô không tốt rồi, lúc đó anh chỉ cho rằng cô quá mệt, nhưng thấy dáng vẻ thoi thóp hiện giờ của cô, anh không khỏi lo lắng.
“Không sao đâu, chắc do em mệt quá thôi.
Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.” Cố Đông Quân cau mày, “Vậy em ngủ đi.” Anh đạp chân ga tăng tốc.
Nhưng đột nhiên Lâm Du ngồi thẳng dậy, nôn ọe, “Dừng xe, dừng xe!” Cố Đông Quân vội vàng đạp phanh.
“Tiểu Du, Tiểu Du?” Cố Đông Quân lo lắng gọi cô, “Em khó chịu lắm hả?” Anh tới đón cô, vừa nhìn thấy cô là đã thấy sắc mặt cô không tốt rồi, lúc đó anh chỉ cho rằng cô quá mệt, nhưng thấy dáng vẻ thoi thóp hiện giờ của cô, anh không khỏi lo lắng.
“Không sao đâu, chắc do em mệt quá thôi.
Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.” Cố Đông Quân cau mày, “Vậy em ngủ đi.” Anh đạp chân ga tăng tốc.
Nhưng đột nhiên Lâm Du ngồi thẳng dậy, nôn ọe, “Dừng xe, dừng xe!” Cố Đông Quân vội vàng đạp phanh.
Lâm Du không tự mình bước xuống xe, mà cửa xe vừa mở ra thì cô đã nhào đầu ra ngoài, cứ thế vắt vẻo bên ngoài.
“Tiểu Du!” Cố Đông Quân sợ xanh mặt.
Anh vội vã nhảy xuống xe, chạy bay tới ôm lấy cô.
Lâm Du ngất xỉu, cứ vắt vẻo một cách kỳ lạ ở cửa xe như thế, gọi cô không đáp, đánh cũng không trả lời.
Cố Đông Quân quýnh quáng đến độ lập tức lái xe đến bệnh viện.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Cố Đông Quân bể Lâm Du chạy vào phòng cấp cứu, “Bác sĩ!” Lâm Du được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu.
Cố Đông Quân bị ngăn bên ngoài.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đã hứng sáng, đêm tối đã qua.
Lát sau, bác sĩ đi ra, Cố Đông Quân vội vàng chạy tới hỏi thăm, “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?” “Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, cộng thêm thiếu ngủ trầm trọng, lao lực quá độ nên mới ngất đi.” “Chấn động não nhẹ? Cô ấy đâu có bị đập vào đầu.” “Chúng tôi kiểm tra thì phát hiện sau gáy của cô ấy có cục u to.
Với lại, nhìn mức độ cứng mềm thì hình như đã bị một thời gian rồi, khi đó không để ý nên mới gây ra tình trạng hôn mê như bây giờ.” “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, chủ yếu vẫn là do làm việc quá sức.
Ngày thường đừng để cô ấy thức khuya, đặc biệt là mấy ngày này, phải bảo đảm cô ấy ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi đầy đủ.
Có thấy mấy tin tức chết bất đắc kì tử không, toàn là người trẻ tuổi cả.” Cố Đông Quân nặng nề gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi, bác sĩ, ông chắc rằng trước đó không lâu cô ấy bị đập vào sau gáy sao? Chắc chắn chỗ khác không có vấn đề gì chứ?” “Chỗ khác không có vấn đề gì cả, chỉ bị đập sau gáy thôi, chấn động não nhẹ nhưng không có vấn đề gì lớn, quan trọng là phải nghỉ ngơi nhiều.” “Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ.”.
Lâm Du ngủ như chết, là kiểu sét đánh cũng không tỉnh, Cố Đông Quân trông nom bên giường cô, nhìn thật kĩ mặt cô.
Nửa năm nay Lâm Du rất bận, nhiều lúc anh tăng ca về nhà cô vẫn chưa về, cả tháng nay chỉ về nhà một lần.
Tiểu Nguyệt Lượng đã nói chuyện trôi chảy, ngày nào cũng hỏi anh, “Ba ơi, mẹ đâu?” Anh chỉ có thể nhẫn nại chơi với con gái, kể chuyện cổ tích hoặc chơi xếp gỗ, cùng bầu bạn với con để giảm bớt lòng nhớ nhung của con gái dành cho mẹ.
Lâm Du là người có ước mơ, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô đã kết hôn với anh.
Anh không muốn trói buộc cô bằng gia đình và con cái.
Cô muốn đi làm, anh không phản đối, nhưng thấy cô mệt mỏi như thế, anh rất đau lòng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chắc là gần trưa, cuối cùng Lâm Du cũng tỉnh lại.
“Tiểu Du, Tiểu Du?” Lâm Du cố sức mở mắt ra, nhìn thấy Cố Đông Quân, cô không hoảng hốt, cũng không gấp gáp, “Mấy giờ rồi anh?” “Mười một giờ rồi.” “Đã muộn vậy rồi sao, anh xin nghỉ giúp em chưa?” “Xin rồi.” “Có phê duyệt không?” “Anh lên tiếng mà không được phê duyệt sao?” Lâm Du cười, “Thế vẫn phải có giấy xin nghỉ của bác sĩ.” “Anh làm việc mà em vẫn không yên tâm à? Đã chuẩn bị xong cho em rồi, anh cũng chụp đơn xin phép gửi cho sếp của em rồi.” “Vâng, cảm ơn anh.” “Em muốn ngủ thêm một lát không?” “Không, về nhà rồi ngủ tiếp, em không có gì nghiêm trọng đúng không?” Cố Đông Quân nghiêm túc hỏi: “Gáy bị đập lúc nào vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.