Chương trước
Chương sau
Gần cuối năm, chỉ còn cách giao thừa mấy ngày, rất nhiều người từ phương Bắc đến3 đều về nhà đón Tết, thành phố B vắng vẻ khác thường, đường xá thông thoáng, cá2c tòa nhà văn phòng yên tĩnh, đến cả các quán ăn nhà hàng ven đường cũng đóng c5ửa
Sáng sớm, Lâm Húc đưa Nam Nam, Bắc Bắc vào bệnh viện, đang ở ngoài bệ4nh viện thì đúng lúc gặp ba người nhà họ Hà từ khách sạn gần đó đi vào
L0âm Húc bảo tài xế dừng xe, hạ cửa sổ kính xuống rồi quay sang nói với hai đứa nhỏ: “Nam Nam, Bắc Bắc, gọi hai cụ đi.” Trước đó Lâm Húc đã kể qua, hai đứa nhỏ rất mong ngóng, cùng hô lên: “Ông cụ ngoại, bà cụ ngoại, ông, chúc mừng năm mới!” Hà Trường Khanh: “...”
Dư Oánh: “...”.
Cùng với Hà Viễn mặt ngơ ngác: “..” Lâm Húc vội vàng xuống xe, nắm lấy tay bà cụ Dư: “Bác trai, bác gái, bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi, chúng ta cùng vào viện.” Hà Viễn gạt tay Lâm Húc ra, ác cảm với sự nhiệt tình của ông
Thật ra bọn họ không quá quen biết, sao phải niềm nở như vậy? “Cũng rất gần, bọn tôi tự đi được.” “Ôi..
bác gái, không lẽ bác không muốn gặp mặt cắt ngoại của mình một lần sao?” Ba người kinh ngạc nhìn ông, rồi lại sửng sốt quay lại nhìn hai đứa nhỏ trong xe đang ló ra hai cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, nét mặt mong ngóng nhìn ra ngoài cửa xe
Chắt ngoại? “Ba người mau lên xe đi, bên ngoài này lạnh quá, cửa xe mở ra thế này, bọn nhỏ lạnh cứng lại mất.” Nam Nam khéo miệng, lanh lợi gọi: “Cụ ngoại ơi, lên xe đi, mình cùng vào thăm bà ngoại, chắc chắn bà ngoại sẽ rất vui.” Ba người không cưỡng lại nổi ánh mắt mong ngóng của con trẻ, cuối cùng cũng chịu lên xe
Bảy người ngồi vào khiến cho chiếc xe SUV đông đúc hẳn lên, tài xế vững vàng chậm rãi lái xe về phía bệnh viện.
Lâm Húc giới thiệu: “Cháu trai tên Bắc Bắc, cháu gái tên Nam Nam, hai đứa là sinh đôi.” Ông nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba người, cũng không úp úp mở mở thêm, “Đúng vậy, đây là cháu ngoại của cháu và Hà Hâm
Trước đây không lâu, Hà Hâm và con gái gặp lại nhau, hiềm khích giữa cháu và Hà Hâm cũng đã được tháo gỡ rồi
Kể từ khi Hà Hầm gặp chuyện không may, ngày nào mẹ bọn nhỏ cũng vào nói chuyện với Hà Hâm
Chỉ là con bé có chuyện đột xuất phải ra nước ngoài, nên mới nhờ cháu đến chăm sóc Hà Hâm
Cô ấy ở đây chỉ có mấy người bọn cháu, nếu chúng cháu không chăm sóc cô ấy thì thật sự không phải phép rồi.”
Hai ông bà cụ còn chưa kịp phản ứng thì Hà Viễn đã thận trọng nói: “Hâm Hâm không kể cho chúng tôi nghe.”
Lâm Húc: “Có lẽ cô ấy có suy nghĩ và lo ngại riêng
Nhưng mọi người cũng biết cháu và cô ấy có chung một đứa con gái
Chuyện trước kia là lỗi của cháu, nhưng con gái của chúng cháu lại chịu thiệt
Con bẻ lương thiện, bao dung, vị tha
Con bé tha thứ cho cháu, cũng luôn tìm kiếm mẹ của mình
Bây giờ mẹ con bọn họ cũng đã nhận lại nhau, rất thân thiết, Hà Hâm cũng rất gần gũi với cháu ngoại.”
“Bây giờ con bé tự mình mở công ty ở thành phố B, lần này không thể nào hoãn lịch trình nên phải đi, còn chưa biết lúc nào sẽ quay về, nhưng chắc cũng nhanh thôi
Nếu mọi người muốn gặp con bé ngay thì có thể gọi video
Còn nếu mọi người không vội về Anh thì có thể ở lại đây chờ con bé quay về
Con bé biết nhiều chuyện của mẹ nó hơn, mọi người có thể hỏi nó.”
Hai ông bà cụ đã không còn nghe thấy lời nói của Lâm Húc
Con cái của họ, từ con trai đến con gái, đều không có nhân duyên tốt
Lúc trẻ, Hà Viễn bị thất lạc vợ con, đến bây giờ vẫn chưa tái hôn
Hà Hâm sau khi ly hôn thì gửi con gái ở nhà chồng, sau khi tái hôn cũng không sinh con
Vì vậy hai ông bà cụ đến giờ vẫn không có cháu trai cháu gái, bọn họ không dám mơ tới có chắt ngoại.
Hà Hâm vì nguyên nhân sức khỏe nến hai ông bà không quá cưỡng ép, nhưng Hà Viễn thì hoàn toàn có thể tái hôn sinh con
Lúc đầu họ còn nói bóng nói gió thúc giục Hà Viễn, cũng sắp xếp nhiều lần xem mắt, nhưng Hà Viễn chỉ đồng ý qua loa cho xong, trong lòng không hề có ý định gì hơn
Hết năm này đến năm khác trôi qua rất nhanh, tuổi dần cao, hai ông bà cũng bỏ cuộc, chỉ khi thấy bạn bè cùng lứa tuổi có cả sân cháu chắt thì mới thầm ghen tị trong lòng
Bây giờ đột nhiên nói cho bọn họ, họ chẳng những có cháu gái mà còn có chắt ngoại khỏe mạnh đáng yêu như thế này, hai ông bà đương nhiên vô cùng hạnh phúc
Cánh tay Dư Oánh thoáng run rẩy, không thể chờ đợi mà sờ nắn hai đứa chất mập mạp, “Đúng là cháu trai cháu gái của Hâm Hâm sao?” Lâm Húc: “Có ai lấy chuyện này ra đùa đâu ạ?” Hai ông bà vô cùng phấn khởi
Dư Oánh lại còn rơi nước mắt, nắm lấy tay Nam Nam, Bắc Bắc không chịu buông ra
Hà Viễn còn chưa kịp kể cho ba mẹ nghe mình đã tìm lại được đứa con trai nhiều năm thất lạc, nhìn thấy hai ông bà đã xúc động như vậy thì vội vàng xoa dịu: “Ba, mẹ, phải để ý giữ gìn sức khỏe, kiềm chế cảm xúc, đừng quá xúc động.” Hà Trường Khanh nghẹn ngào nói: “Được, thật tốt quá, hai đứa lại đây, cho cụ ngoại ôm nào!” Ông cụ dang tay ra đón bọn nhỏ
Nam Nam và Bắc Bắc vô cùng ngoan ngoãn, không sợ hãi chút nào, nhào vào lòng hai ông bà cụ, rúc vào người họ
Dư Oánh cứ dán mắt vào hai đứa nhỏ, chỉ sợ chớp mắt một cái thì bọn nhỏ sẽ biến mất
Hai vợ chồng bà cụ đã qua tuổi bảy mươi, thật không còn hi vọng xa vời được ôm chặt ngoại nữa
Năm đó, vì gia đình nên Hà Hâm ở lại thành phố B
Lúc đó xuất ngoại không dễ dàng như bây giờ, liên lạc cũng không tiện
Sau khi Hà Hâm ly hôn, về nhà mẹ đẻ tìm nơi nương tựa thì bọn họ mới biết chuyện đốn mạt của Lâm Húc, đồng thời lúc đó mới biết Hà Hâm và Lâm Húc có một đứa con gái
Nhưng vì bệnh của Hà Hâm khi ấy nên không ai dám nhắc đến con gái trước mặt Hà Hâm, hai ông bà không dám hỏi, rồi dần dần cũng không ai nhắc đến nữa
Hai ông bà cụ xúc động vừa khóc vừa cười, quá hạnh phúc, không thể kìm nén cảm xúc được
Hà Trường Khanh dùng sức bế Bắc Bắc ngồi lên đùi: “Ai, chắt ngoại còn rất chắc người nữa.” Ông cụ còn định bế cả Nam Nam lên thì Hà Viễn đã ngăn lại
Hà Viễn rướn người lên bế Nam Nam lại gần Hà Trường Khanh
“Cụ ngoại không biết nên không chuẩn bị lì xì rồi
Lần sau nhé, lần sau gặp, nhất định cụ ngoại sẽ chuẩn bị cho mỗi đứa một bao lì xì đỏ, chịu không?” Nam Nam là đứa bé lanh lợi, lập tức cầm túi giấy bên cạnh lên nói: “Cụ ngoại, đây là bánh quy cháu với anh trai làm, cháu cho ông bà, coi như chúng ta trao đổi lễ vật
Cụ nhất định không được nuốt lời chuyện bao lì xì đâu nhé
Cảm ơn cụ ngoại.” Lâm Húc buồn cười vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Nam Nam, “Này, cháu là phú bà nhỏ thể mà vẫn thích lì xì của người lớn thể hả?” “Cháu muốn có nhiều tiền mà
Mẹ keo kiệt lắm, chỉ cho bọn cháu chút tiền tiêu vặt thôi, nên bọn cháu chỉ có thể chờ vào tiền mừng tuổi năm mới để tiết kiệm nhiều một chút.” “Các cháu còn nhỏ, tiết kiệm tiền làm gì?”
Nam Nam kiêu ngạo lắc đầu, “Đây là bí mật, ông ngoại không được hỏi.” Lâm Húc thích nhất tranh luận với con bé này
Trong mắt Lâm Húc, Nam Nam chính là Lâm Thiển khi còn bé, “Hừ, không nói cho ông, thì tiền mừng tuổi năm mới giảm đi một nửa.” “...” Nam Nam chu cái miệng nhỏ lên, đỏ mặt im lặng
Bắc Bắc nghiêm nghị nói: “Chúng cháu muốn để dành tiền mua quà tặng cho chú Ba
Chú Ba sắp kết hôn rồi.” Lâm Húc mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Nam Nam, “Chuyện này thì có gì mà không nói cho ông ngoại biết được
Các cháu có lòng như vậy, tiền mừng tuổi tăng thêm mấy lần nữa nhé, chịu không?” Nam Nam cười, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, “Vâng ạ vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.” Nhìn Lâm Húc nói chuyện với hai đứa chắt, oán hận tích tụ hai mươi năm trong lòng hai ông bà cụ cũng bất giác tiêu tan đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.