Lương Diệu Thần dần dần hiểu ra, sở dĩ mẹ hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của cô ta, 3cứng rắn bắt cô ta phải sinh đứa bé này ra là vì muốn kiềm chế ba, để ba chi ra trợ cấp 2nuôi dưỡng càng nhiều
Ở, không đúng, cái đó không nên gọi là trợ cấp nuôi dưỡng, 5mà đó là mẹ ác ý đòi lấy tiền tài của ba, là phiếu cơm siêu cấp để mẹ tiêu xài hoang phí4 cho mình
Sau khi nghĩ rõ ràng mục đích của Tào Huệ Hân, Lương Diệu Thần khó chịu0 gần như muốn ngất đi, đầu ngã xuống giường
“Diệu Diệu..
bác sĩ, bác sĩ...” Lương Thiên Kiều hốt hoảng gọi bác sĩ
“Ba đừng lo.” Lương Diệu Thần ngăn ông lại, cũng bảo ông yên tâm, “Con chỉ thấy rất khó chịu vì chuyện mẹ đã làm
Con không ngờ mẹ lại ích kỷ đến thế, từ nhỏ mẹ luôn nói với con, ba không cần mẹ và con, con cho rằng..
Con cho rằng..
ba, con xin lỗi, con trách nhẩm ba rồi...
Lương Thiên Kiểu không giống Tào Huệ Hân là loại chuyên nói xấu người sau lưng người khác
Sự từng trải của những năm qua đã khiến ông thôi thờ ơ với mọi thứ mà trở nên phóng khoáng, cởi mở hơn, với những lời nói dối mà Tào Huệ Hân nói với con gái, ông cũng có thể cười bỏ qua
“Diệu Diệu, ba chưa từng trách con, những chuyện của khi xưa đều đã qua rồi
Sau này con đi theo ba, bây giờ ba đã có năng lực cho con và đứa bé có một cuộc sống sung túc, được không con?” Lương Diệu Thần khóc lóc gật đầu, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854136/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.