Luật sư gật đầu, kính cẩn đẩy tài liệu đến trước mặt Lương Thiên Kiều.
Tào Tuệ3 Hân nhìn những thứ này thì lạnh lùng cười nhạo một câu: “Giả vờ cái gì? Lương Thiên K2iều, tôi còn không biết ông thể nào sao? Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi chứ?” L5ương Thiên Kiều vẫn mặc kệ bà ta, mặt vô cảm nói: “Dựa theo luật pháp ở đây, tội của b4à phải ngồi tù ít nhất ba năm.”
“Đừng có dọa tôi, tôi không sợ đâu!” “Nếu như bên0 bị hại khởi tố bà, có thể sẽ còn tăng thêm hai năm.” Lương Thiên Kiều ngừng lại, bổ sung thêm: “Cũng may bây giờ phía người bị hại không có ý khởi tố bà.”
“Có cho nó cũng không dám, là bọn chúng báo cho ông đến cứu tôi?” Lại bị cắt lời, trong lòng Lương Thiên Kiều không vui, nhưng vẫn tiếp tục nói như thể không có việc gì: “Có thể bảo lãnh, nhưng điều kiện bảo lãnh khá khó khăn, ngoại trừ chi trả khoản tiền bảo lãnh đắt đỏ, còn cần phải nộp các loại giấy tờ liên quan đến hộ chiếu của bà, còn phải đảm bảo bà đang chăm sóc con gái trong bệnh viện...” “Nói trọng điểm đi, nói xem ông có thể đưa tôi ra ngoài hay không.” “Tôi đã dẫn theo luật sư đến đây, đưa bà ra là chuyện không thành vấn đề, nhưng cần bà phối hợp.” “Ông nói thật đi, có phải Cố Thành Kiều sắp xếp hay không? Tôi không tin ông lại có bản lĩnh này.” Nhiều năm qua, Tào Tuệ Hân luôn xem thường ông từ tận đáy lòng.
Trước đây như thế, bây giờ vẫn thế.
Lương Thiên Kiều vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854134/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.