*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Những người khác đi nghỉ ngơi đi, sáng mai thay ca.”
Đám người: “Vâng.”
Diệp Thủy Tiên là người cuối cùng rời khỏi phòng. Cô tiện tay đóng cửa lại.
Vừa đi ra, cô đã bị Tư Khoa Giai kéo vào góc khuất. Nét mặt hắn đầy lo lắng và mờ mịt, hắn không biết con đường sau này phải đi thế nào, “Có phải ông Trác có bí mật gì không?”
“Tôi không biết.”
“Ông ta vừa mới nói đến kho báu, đó là cái quái gì thế?”
“Tôi không biết.”
Tư Khoa Giai nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt mang theo sự không hài lòng, trong mắt mơ hồ lóe lên tia xâm lược, “Thủy Tiên, sao em cứ luôn lạnh lùng với tôi vậy?”
Diệp Thủy Tiên cố gắng vùng khỏi tay hắn, “Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi3đối xử với anh như thế, mà là tôi vẫn luôn như thế.”
“Nhưng em không đối xử với Trác Việt như vậy.” Tư Khoa Giai càng nắm chặt cổ tay cô, không ngừng áp sát vào cô, “Nó bị tôi bắn một phát súng, ngã xuống sườn núi, rơi xuống nước, ẩn náu, vậy mà mạng còn lớn như vậy. Nói cho tôi biết, có phải em cứu nó không?”
Diệp Thủy Tiên khẽ gằn lên phủ nhận, “Anh đang nói đùa gì vậy, tôi rời khỏi chỗ này bao giờ? Anh không thể bắn chết anh ấy bằng một phát súng là do anh bất tài, anh không nên đem sự bất tài của mình đổ lên đầu người khác, buông tay ra!”
Nhưng Tư Khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854124/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.