*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi cứ trốn trong động núi, ăn thì ăn một ít quả dại.” “Có lẽ là qua nửa tháng, đột nhiên thấy anh ấy rơi từ trên xuống, còn bị thương, khắp người toàn là máu
Ban đêm đám người kia xuống tìm, may mà là ban đêm, vì vậy bọn chúng không phát hiện chúng tôi ẩn nấp trong động núi
Nhưng Trác Việt nói chỗ đó không thể
lâu, sau đó chúng tôi nhanh chóng chạy khỏi nơi đó.”
Phó Bạch Tuyết thở dài, nói: “Chúng tôi đi đường núi cả ngày, may mà gặp được các anh, nếu không, rất có thể chúng tôi đã chết ở ven đường rồi
Các anh xuất3hiện quá kịp thời, cảm ơn, cảm ơn các anh.” Lâm Thiển vỗ vai cô ấy, an ủi: “Bây giờ hai người an toàn rồi, mẹ cô vẫn luôn chờ cô đẩy.” “Ừm, tôi mong lần này cả nhà tôi có thể đoàn tụ, sau đó cùng nhau về nước.” Phó Bạch Tuyết nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt tha thiết và mong chờ, “Các anh..
có thể cứu được ba tôi không?”
Cố Thành Kiêu: “Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Trước mặt người ngoài, anh là một người vô cùng uy nghiêm, câu “dốc toàn lực ứng phó” như cho Phó Bạch Tuyết một viên thuốc an thần.
Xe nhanh chóng băng qua khu rừng rậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854117/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.