*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trác Việt, anh chậm lại một chút, đừng đi xa tôi quá.” Giọng của cô vừa hổn hển vừa run rẩy
Dù sao Trác Việt cũng là đàn ông, thể lực tốt hơn phụ nữ rất nhiều, “Được, chúng ta đi chậm lại một chút.” Đám người bên dưới như đang tìm kiếm gì đó, mấy cây đuốc tản ra, nhưng vì ở quá xa nên hai người họ không nghe được bọn chúng đang nói gì, chỉ khi nào thỉnh thoảng có giọng hố to lên thì mới có thể nghe được, nhưng tiếng vọng cũng rất lớn
Cuối cùng Trác Việt cũng nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt bên trên,3“Nhanh lên, tôi nhìn thấy có ánh sáng rồi, cố gắng lên.” Phó Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, đúng là có một luồng sáng hi vọng
Trác Việt bò lên được đến đỉnh, anh ta quay người lại, lôi cả người cô lên
Phó Bạch Tuyết co quắp nằm trên mặt đất, hổn hển hít thở từng hơi
“Nhìn kìa, cửa hàng ở kia.” Trác Việt chỉ về phía trước, một cổng vòm như cửa hàng, không giống như cửa được hình thành tự nhiên, mà cửa hàng cũng rất nhỏ, người cao một chút thì phải khom lưng mới đi qua được
Phó Bạch Tuyết nhìn thấy cửa hàng thì như nhìn thấy hi vọng được về nhà, có mệt mỏi hơn nữa thì2cũng xứng đáng
“Mau dậy đi, tôi cũng cô.” “Không..
không..
tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi...” Vết thương của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854114/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.