*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy phải tiếp tục đến bệnh viện làm vật lý trị liệu sao?” “Cháu nhìn đi, bệnh viện đó đóng cửa rồi, không biết lúc nào mới trở lại làm việc bình thường
Bà vẫn thấy bác sĩ ở đó chẳng đáng tin, ấn chẳng có lực gì cả, tốc độ nói chuyện lại nhanh, hỏi thêm một câu là khó chịu
Bọn họ cứ nhất quyết đòi nói chuyện với con bà, bảo bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu phương án điều trị của họ.”
Trước đây hai ông bà cũng là giáo sư đại học nổi tiếng trong nước, am hiểu tiếng Anh, là người có địa vị rất được tôn trọng
Nhưng3khi đến đây, cảm giác ưu việt ban đầu cũng biến mất, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tâm trạng cũng trở nên nhạy cảm hơn.
“Có lẽ bác sĩ chỉ hi vọng con trai bà có thể quan tâm sức khỏe của bà một chút.” Bà cụ lắc đầu: “Bệnh viện này chưa trị hết cho bệnh nhân mà đã đóng cửa rồi, bà không đi nữa.” Lâm Thiên cười cười
Bà cụ có sự cố chấp của mình, cô cũng không tiện nhiều lời
Xưa nay Cố Thành Kiêu không thích đồ ngọt, cho nên anh chỉ chào hỏi hai ông bà rồi lên lầu ngủ bù
Anh chuẩn bị buổi tối đến phòng thí nghiệm của Tiến sĩ McCleary khảo sát, chuyện cần thiết nhất bây giờ là nghỉ1ngơi dưỡng sức
Lâm Thiển ngồi xuống ăn bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854094/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.