Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không đi được.” “Vậy thì ngồi đây cho tôi.” Trác Việt lại cam đoan lần nữa: “Thật sự là tôi đã lục lọi khắp nơi rồi, không có thuốc, nếu có thì tôi đã mang theo trong người, bạn nối khố của tôi vẫn đang chờ thuốc cứu mạng mà.” Cố Thành Kiêu cười, vỗ vai anh ta, nói: “Trác Lực có cầm mẫu nọc độc của Tiến sĩ McCleary về, không lấy được thuốc thì lấy mẫu thuốc.” Trác Việt lại ngăn lại: “Ông ta không cầm bất cứ thứ gì về cả”.
“Cái gì?”
“Ông ta không hề cầm mẫu nọc độc về
Tôi đã ở trong đại sảnh khi ông ta xuống xe, ông ta đi tay không về, chẳng mang theo gì3cả.” Cố Thành Kiêu không tin
“Là thật đó, anh không tin tôi cũng được, nhưng anh phải biết một điều, tôi thật sự còn muốn lấy thuốc giải hơn cả anh nữa
Không lấy được thuốc giải thì lấy mẫu nọc độc cũng được, nhưng không có, thật sự không có.” Cố Thành Kiêu âm thầm lẩm bẩm: “Lẽ nào ông ta không về thẳng, mà còn ghé qua chỗ nào khác?” Trác Việt: “Mẫu nọc độc này bán rất chạy ở chợ đen, cung không đủ cầu, chắc hẳn ông ta vừa lấy được đã bán hết.”
Cố Thành Kiêu nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua rồi, bây giờ mà chạy về bệnh viện thì trời cũng sắp sáng
Anh đã hứa với1Lâm Thiển là nhất định sẽ trở về bên cô trước bình minh, anh không thể thất hứa với cô được
“Đi thôi.” Trác Việt nói: “Nếu không đi thì trời cũng sắp sáng.”
Cố Thành Kiêu không nhiều lời, bèn đỡ Trác Việt dậy, giúp anh ta treo tường rời đi.
“Thủ trưởng Cổ, có hứng thú đi thăm anh em của tôi không? Cậu ta đang nằm trong bệnh viện Los Angeles.”
“Sa Tinh?”
“Đúng, thuốc ức chế đã không còn tác dụng với cậu ta, bây giờ ngày nào cậu ta cũng bị độc rắn tra tấn, không chết được, nhưng cũng không sống được bao lâu nữa.” Trái tim Cố Thành Kiêu đau đớn một hồi: “Anh đang ám chỉ gì vậy?” Trác Việt6lắc đầu: “Tôi chẳng ám chỉ gì cả
Nếu vẫn không điều chế được thuốc giải của Tiến sĩ McCleary, vậy Cổ phu nhân cũng sẽ như anh em của tôi, các anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sớm cũng tốt.”
Cố Thành Kiêu tức giận nắm lấy cổ áo của anh ta: “Còn không phải anh xuống tay sao? Nếu vợ tôi mà có mệnh hệ gì, thì anh cũng đừng hòng sống!” Trác Việt cười khẩy một tiếng: “Loại người như tôi còn biết sợ chết sao?” Rạng sáng, gió đêm rít gào thổi tới mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt, lá cây bên đường kêu xào xạc, khiển đêm tối yên tĩnh càng toát ra vẻ lạnh lẽo trang4nghiêm.
Tại bệnh viện, Cố Thành Kiêu vội vàng chạy về phòng cấp cứu
Ngoài cửa phòng cấp cứu dường như càng đông người nhà bệnh nhân hơn, người nào người nấy đều mang theo sắc mặt nặng nề, những bệnh nhân vốn gào khóc giờ đây đã ngồi co ro dưới đất, đang được người thân của mình chăm sóc
Bỗng, ba chiếc giường di động được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, người nằm trên giường di động bị vải trắng đắp kín đầu, là xác chết, người xung quanh lập tức vây lại, khóc đến mức trời đất tối tăm
Đám người vây quanh giường di động đi đến nhà xác bệnh viện.
Trong cơn hỗn loạn, Cố Thành Kiêu nghe thấy hai bác3sĩ đang trao đổi ở trước cửa phòng cấp cứu: “Tìm được người thân của bệnh nhân giường số ba chưa?”
“Vẫn chưa, cũng chưa xác định được thân phận.” “Trong người không có giấy tờ gì để xác thực thân phận sao?”
“Tìm khắp người cũng không tìm thấy thứ gì có thể xác thực thân phận của ông ta, điện thoại cũng không có
Ông ta mặc áo blouse, tôi đang nghĩ không biết có phải ông ta cũng cùng nghệ với chúng ta không.”
“Trên áo blouse có ký hiệu gì không?” “Không có, vậy mới lạ.” Ngoài trời đã dần sáng lên, Cố Thành Kiêu không có thời gian tiếp tục ở lại, liền vội vàng đi vào trong
Giường của Lâm Thiển là giường số bốn
Lúc anh đi ngang qua giường số ba, bèn tùy ý nhìn thoáng qua
Không nhìn không biết, vừa nhìn, hơ, anh đã dừng bước lại, nhìn bệnh nhân đang hôn mê trên giường số ba
Đây không phải là Tiến sĩ McCleary sao? Tiến sĩ McCleary nhắm nghiền mắt nằm đó, miệng cắm ống thở, trên mặt có nhiều vết thương
Trên người ông ta đắp chiếc chăn mỏng màu trắng cũng bị dính máu mấy chỗ
Tóc ông ta vốn là màu vàng kim, mái tóc màu vàng kim dính máu sền sệt, đẫm máu ướt sũng.
Cố Thành Kiêu chỉ dừng lại một chút, rồi cất bước đi đến bên cạnh Lâm Thiển.
Lâm Thiên vẫn chưa tỉnh lại, nhưng toàn thân cô đều đang run rẩy, sắc mặt cũng tái hơn so với trước khi anh rời đi.
“Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu lập tức khom người xuống, nắm chặt tay Lâm Thiên, “Thiển Thiển, anh về rồi, em có nghe thấy không?”
Không đợi anh hỏi xong, Lâm Thiển vừa chạm được vào tay anh đã nắm thật chặt
Cô chỉ có thể dùng cách này để nói cho anh biết giờ phút này cô đang rất sợ và bối rối
Dĩ nhiên Cố Thành Kiêu hiểu được, đêm nay trong phòng cấp cứu không yên ổn, liên tiếp ba người chết, Lâm Thiển ở đây một mình, không thể nói chuyện, không thể động đậy, không thể mở mắt, đương nhiên cô sẽ sợ
“Thiển Thiển, anh ở đây, anh trông chừng em, em đừng sợ.” Cố Thành Kiêu kéo rèm vào, cách ly giường bệnh khỏi thế giới bên ngoài, sau đó vén chăn nằm lên giường
Anh định dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho cơ thể lạnh như băng của Lâm Thiển.
Dần dần Lâm Thiển đã không còn run rẩy, cũng không còn sợ hãi nữa
Dù cơ thể vẫn rét lạnh nhưng cô đã có thể yên tâm ngủ một giấc trong lòng anh
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng trời cũng sáng, ánh mặt trời sáng rực chiếu vào cửa sổ kính phòng cấp cứu, trông rất ấm áp
Lông mi Lâm Thiển khẽ run lên, cô cảm nhận được tia sáng chói lóa rọi vào mắt mình, cô đã có thể mở mắt, cũng cảm nhận được ánh nắng chói chang
Lâm Thiển từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt ngủ say gần trong gang tấc của Cố Thành Kiêu
Cô không dám cử động, sợ mình sẽ đánh thức anh
Đêm qua anh thức trắng đêm không ngủ, khó khăn lắm mới có thể ngủ một lát, để anh ngủ thêm một lúc nữa vậy
Lâm Thiển lẳng lặng nhìn anh, mới mấy ngày ngắn ngủi mà anh gầy đi trông thấy, đen, tiều tụy, dưới cằm và mép đã lún phún râu, trông như già đi mấy tuổi
Nhìn một hồi, nước mắt Lâm Thiển trào ra
Thời gian này thường hay xảy ra tai họa, rốt cuộc đến khi nào mới có thể chấm dứt đây? Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh có người nói chuyện, tiếng nói rất gần, giống như đang ở ngay bên cạnh vậy.
“Mau đến xem ông ta, hình như ông ta muốn nói chuyện.”
“Có nên rút ống thở không?” “Không được, xương cổ của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng, gây chèn ép đường hô hấp, nhất định phải cắm ống thở mới có thể thở được.” “Đã có giấy kiểm tra của ông ta chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.