*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trác Việt nhớ rõ vẻ mặt của Lão Đoàn lúc đó, nụ cười gượng gạo gắn trên khuôn mặt nhăn nheo
“Bác cả, cháu đã về rồi, cháu chưa chết.”
“Mày..
Tên nhóc thối này chạy đi đâu?” Lão Đoàn cố trấn tĩnh, dù sao ở đây cũng chỉ có riêng lão ta nghi ngờ anh
“Nếu chưa chết sao lại không quay về? Hại ba mày và mọi người lo lắng?”
Trác Việt giải thích: “Tuy rằng cháu không chết nhưng cũng không khác là mấy
Sau khi bị bắn, cháu được dân làng gần đây cứu giúp, sát trùng chữa trị vết thương tại đó
Những thiết3bị sát khuẩn và thuốc thang rất lạc hậu nên cháu phải nằm mất hơn nửa năm
Sau khi cháu tỉnh lại thì không bước đi nổi, làm sao có mặt mũi quay về gặp ba và các chú các bác
Cháu chỉ còn cách dưỡng thương cho thật tốt, lấy lại võ nghệ thì mới có mặt mũi quay về gặp mọi người.”
Mọi người nghe thấy cũng vui mừng gật đầu, ai ai cũng mừng rỡ khi thấy Trác Việt trở về
Chỉ có Lão Đoàn mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại không nhìn ra sơ hở nào.
Bữa tiệc đang diễn ra thì đèn của hội trường đột nhiên tắt phụt, quản lý khách sạn lập tức nói to: “Bị cúp điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854072/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.