*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này, cảm xúc trong lòng Cố Thành Kiêu rất sâu sắc
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nam Nam, ba yêu con nhất, mỗi ngày con đều phải thật vui vẻ hạnh phúc
Lúc ba mẹ không có ở đây, con không được khóc nhè, ba hứa sẽ đưa mẹ về sớm thôi...”
Không biết tại sao vừa mới nói xong, chóp mũi anh đã cay cay
Kể cả khi đổ máu trên chiến trường, lưu lạc tha hương nơi xứ người, hay là khi đau đớn vì bị tra tấn, anh cũng chưa từng rơi lệ
Nhưng giờ phút này, khi vuốt ve gương mặt đang ngủ say của con gái, mũi anh cảm thấy cay cay
Cố Thành Kiêu3không khống chế được cảm xúc, anh sợ đánh thức bọn nhỏ nên vội vã rời khỏi phòng.
Đèn hành lang sáng tỏ
Dưới ánh đèn, gương mặt anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng dữ tợn.
Chú Niên vẫn luôn đi theo phía sau, anh vừa đi vừa dặn dò: “Chủ Niên, cháu có nhiệm vụ phải ra ngoài
Mọi chuyện trong nhà đều giao cho chú chăm nom.” Chủ Niên gật đầu đáp: “Vâng, chuyện đó là đương nhiên
Thiếu gia ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Tại cửa nhà, Cố Nguyên và chú Niên nhìn anh rời đi
Một chủ một tớ mang hai tâm trạng khác nhau, dõi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854064/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.