*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa, với Kim Bách Minh, bà là người không biết nấu ăn
Nhiều năm qua, trong mắt ông ta, bà luôn là một đứa trẻ không biết làm gì cả.
Điều này vô hình trung đập tan lòng tự tin của Hà Hâm.
Dần dà, bà không thích thể hiện, cũng không thích ra sức thực hiện
Cuộc sống tích cực cứ thể hao mòn đi.
“Tạm biệt bà ngoại.” “Bà ngoại, lần sau lúc nào đó bà lại nấu món ngon cho bọn cháu nhé: Cháu thích nhất là món cá rán kia.”
“Còn cháu thì thích cá hố sốt chua ngọt và sườn xào chua ngọt3ạ, và..
và..
cháu đều thích hết.”
Hà Hâm nhìn hai đứa bé tranh nhau chen lấn “hẹn” bữa ăn tiếp theo với mình, khỏi phải nói trong lòng bà xót xa cỡ nào
Bà rất muốn nói câu “chỉ cần các cháu thích ăn, lúc nào bà ngoại cũng có thể nấu cho các cháu”
Nhưng chuyện này không chắc chắn, bà không dám tùy tiện hứa hẹn.
Bà không dám tùy tiện cho bọn họ hi vọng
Lâm Thiển dường như biết mẹ mình khó xử, bèn nói: “Ha ha, vừa nãy mẹ của các con đã học lỏm trong bếp rồi, về nhà sẽ nấu cho các con ăn
Mẹ sẽ cố hết sức nấu sát mùi vị của bà ngoại, được không?” Nam Nam Bắc Bắc vô cùng0vui vẻ, vỗ tay reo lên: “Được ạ.” Xe hơi mở cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854035/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.