*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Nam vốn dĩ khéo nói, vừa nhìn thấy ông ngoại thì phi như bay đến, “Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại về rồi
Nam Nam nhớ ông ngoại lắm
Ông ngoại có nhớ Nam Nam không?”
Lâm Húc ôm lấy cháu gái, không quản đường xa vất vả, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc, “Nhớ chứ
Ông ngoại rất nhớ Nam Nam, ngày nào cũng mong được về bế Nam Nam.” “Vậy sao ông đi lâu ơi là lâu mới quay về?” “Ông không về được
Ông ngoại có công việc, phải đi làm, nếu chưa làm xong thì chưa về được.”
Nam Nam chợt ra vẻ như cô chủ nhỏ, cam đoan với Lâm Húc: “Ông ngoại, sau này3lớn lên cháu nhất định sẽ kiếm tiền nuôi ông ngoại
Ông không cần phải vất vả nữa
Ông ngoại đã có nếp nhăn, còn có cả tóc bạc, Nam Nam không muốn ông ngoại chóng già đâu.”
Lời con trẻ vô tư mà làm ướt mắt Lâm Húc
Nam Nam buộc tóc đuôi ngựa hai bên, nhìn rất giống Lâm Thiên hồi mới năm tuổi.
Khi đó thỉnh thoảng ông mới về nhà một lần
Tiểu Thiển lôi kéo tay ông lưu luyến không rời, nói với ông, ba ơi, ba đi đâu vậy, ba ơi, sao ba lại không ở nhà? Bây giờ nhớ lại, ông thật sự cảm thấy nuối tiếc
Lâm Húc ôm Nam Nam nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Nam Nam
Nam Nam nhà ta giống y0hệt mẹ, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện
Ông ngoại không vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854021/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.