*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phó đội trưởng Nam, chuẩn bị sẵn dụng cụ đào cát
Tiểu Nguyệt Lượng!”
“Rõ!”
“Tiểu đội trưởng, đồng chí đứng tại chỗ, phụ trách hậu cần.” Tiểu Nguyệt Lượng ngây ngây ngô ngô, học theo dáng vẻ của anh chị, đứng nghiêm chào, bập bẹ nói: “Rõ ạ...”
Tất cả chia ra ba hướng hành động
Tiểu Nguyệt Lượng nhìn thấy anh chị chạy đi xa, không biết chạy theo ai liền cuống quýt, đặt mông ngồi luôn lên đống cát
Cố Nam Hách giơ ngón cái lên khen ngợi: “Tiểu đội trưởng làm rất tốt
Đặt mông một cái là đã san phẳng cả đống cát rồi.” Tiểu Nguyệt Lượng gãi gãi đầu hỏi: “Chú Ba có đắp được người tuyết không?” Cổ Nam Hách cười như con sói xám lớn, “Ai ui Tiểu đội trưởng, đây là câu hỏi2đầy đủ rõ ràng nhất của cháu ngày hôm nay đấy
Ngoan lắm
Chú Ba giỏi nhất là đắp người tuyết đấy
Nhưng ở đây chỉ có cát, chúng ta chỉ có thể đắp người cát thôi.” “Tôm àh? Cháu thích ăn tôm.” (*) Người cát (shārén) và tôm (xiārén) có âm đọc tương tự nên Tiểu Nguyệt Lượng hai tuổi không thể phân biệt
“..
Ha ha, được rồi, chờ đến lúc thắng trận thì chú Ba dẫn cháu đi ăn tôm lớn.” Tiểu Nguyệt Lượng vỗ đôi bàn tay nhỏ mập mạp đầy cát: “Chú Ba, cháu muốn ăn tôm nhỏ nữa.” “..
Được được, cháu thích là được rồi.” Sau đó, Đại đội trưởng Bắc đẩy một xe cát đầy tràn, có đủ cát để đắp cả thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854008/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.