Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển: “Thích chơi bập bênh à, vậy đến nhà dì Út nhé
Nhà dì Út có cả sân chơi trẻ em, còn có anh và chị chơi cùng nữa.”
Tiểu Nguyệt Lượng vỗ vỗ bàn tay mũm mĩm: “Hay quá, mẹ cũng đi nữa.”
Lâm Du ôm Tiểu Nguyệt Lượng ra khỏi lòng Lâm Thiển: “Con tự chơi nhé.” Tiểu Nguyệt Lượng nghe lời ngồi lên xe quay, tự chơi một mình trong phòng khác
Lâm Du gọi Tiểu Cúc đi mua thức ăn, Tiểu Cúc cố ý vào phòng thay đồ xong rồi mới đi.
Tiểu Cúc đi rồi thì Lâm Thiển mới hỏi: “Sao chị lại thuế bảo mẫu trẻ thế?”
“Cô ta là con gái của dì Lưu
Con dâu dì Lưu sinh con nên dì ấy về quê với cháu, rồi giới thiệu con gái tới đây làm
Chị thấy con bé thông minh nên đồng ý.” Lâm Thiển một lời2đầy ẩn ý: “Đúng đấy, đúng là rất thông minh, thích chưng diện, ngây thơ non nớt, chị không sợ Cố Đông Quân vừa ý cô ta à?” Lâm Du ngớ người rồi bật cười, khẳng định: “Anh ấy không đâu.” “Đúng, Cố Đông Quân sẽ không, nhưng cô ta phải lòng Cố Đông Quân thì sao? Họ sống chung một mái nhà, cô ta mỗi ngày đều lén lút giở trò với hai người, chia rẽ đâm chọc, kiếm chuyện gây phiền hà
Thậm chí uống rượu cưỡng hiếp, đến lúc đó chị cũng chẳng có cách nào cứu vãn nữa.”
Lâm Du: “Gì chứ? Không đâu, con bé ngây thơ lắm, xuất thân từ vùng núi nghèo khó.”
Lâm Thiển căm phẫn hận sắt không thành thép: “Người ngây thơ là chị đó Lâm Du
Em không chê bai vùng núi nghèo khó, nhưng tục ngữ nói rất đúng, rừng7thiêng nước độc dân xảo quyệt, câu này không phải không có đạo lý
Chị không nhìn thấy mưu mô trên mặt Tiểu Cúc hả?”
Lâm Du lắc đầu, “Đâu có ghê gớm như em nói chứ?” Lâm Thiển thở dài: “Phòng ngừa trước khi xảy ra họa, đợi đến lúc thật sự xảy ra rồi thì chị với Cố Đông Quân đều đau khổ.” Cô đi đến tủ trang trí, chỉ vào hai khung hình ở trên đó, hỏi: “Chị muốn cất hình chụp chung của chị với Cố Đông Quân hả?”
“Đầu có, chẳng phải vẫn đặt ở đó sao?”
“Đó là bây giờ
Vừa rồi lúc em nhìn thấy thì khung hình này úp ngược sau ảnh gia đình ba người nhà chị
Tiểu Cúc nói là Tiểu Nguyệt Lượng chỉ tấm hình gọi ba và dì, chị không vui nên úp nó xuống đấy.”
“...” Lâm Du ngơ ngác, một lần9mang thai ngu ba năm, không lẽ đúng thật?
“Còn nữa, vừa rồi cô ta mặc quần áo của chị, chạy ra mở cửa cho em
Em không biết cô ta thật sự ngu hay giả vờ ngu nữa
Cô ta van em đừng nói với chị, nói là cô ta chỉ thích quần áo đẹp
Em thề, em tuyệt đối không phải đang mách lẻo
Còn nữa, chị có phát hiện không, chị bảo cô ta đi mua thức ăn, cô ta cố ý về phòng thay đồ ăn diện cho đẹp rồi mới đi
Phải, cô bé thích cái đẹp, thích mặc đồ đẹp thì không sai chút nào, nhưng Tiểu Du, chị thật sự không cảm thấy cô ta và Cố Đông Quân ở chung một mái nhà có gì không thỏa đáng hay sao?” Lâm Du được Lâm Thiển nhắc nhở, cũng có cảm giác không thích hợp nên giải5thích: “Chị chưa nghĩ đến vấn đề đó
Tiểu Cúc nhanh nhẹn, làm việc linh hoạt, tính tình cũng ổn
Tiểu Nguyệt Lượng rất thích cô ta, cô ta cũng giúp chị không ít
Nhưng quả thật Cố Đông Quân cũng có nói với chị, có cô gái lớn ở trong nhà thật không tiện lắm, bảo chị liên lạc với công ty giới thiệu việc làm tìm bảo mẫu khác, nhưng tạm thời chị vẫn chưa tìm được người vừa ý, nên kéo dài tới giờ.”
Lâm Thiển từ từ phân tích: “Chị nhìn đi, đàn ông như Cố Đông Quân, không bàn đến gia đình sự nghiệp, chỉ dựa vào gương mặt đó là có thể thu hút cả đống phụ nữ
Đàn ông bốn mươi như hoa, anh ấy lại có nhà có xe có sự nghiệp, tướng mạo lại đường hoàng như thế, biết bao nhiêu cô gái muốn3dựa vào anh ấy?”
“Em đúng là coi trọng anh ấy quá.” “Cái em nói đều là thật
Ban đầu chỉ vì cái gì mà vừa gặp đã yêu anh ấy, còn điên cuồng đến thế? Chẳng lẽ không phải do chết mê chết mệt vẻ ngoài dễ coi của anh ấy sao?”
“...” Lâm Du không lời phản bác
“Chị có thể nhìn trúng thì cô gái khác cũng có thể nhìn trúng
Với hình tượng này của Cố Đông Quân, đừng nói gần bốn mươi, cho dù năm mươi hay sáu mươi thì luôn có các cô gái đuổi theo, chị tin hay không? Đợi đến khi xảy ra chuyện thì không kịp nữa rồi.”
Lâm Du ngẩn người ra, không bác bỏ được một câu nào.
Lâm Thiển nói tiếp: “Em nghĩ chị có thể tự hỏi Cố Đông Quân đi, vì sao anh ấy cho rằng Tiểu Cúc ở trong nhà là không thích hợp
Em đoán chắc hẳn Tiểu Cúc đã làm gì đó khiến Cố Đông Quân khó chịu
Tiểu Du, chị dồn hết tâm trí cho Tiểu Nguyệt Lượng, nên mới không phát giác được tâm tư của Tiểu Cúc
Em là người ngoài, hôm nay là lần đầu tiên em gặp Tiểu Cúc thì đã cảm giác người này sai sai.” Lâm Du gật đầu, càng nghĩ càng lo âu
Hơn nữa lo nghĩ của cô đến rất nhanh, hai tay cô bất giác run cầm cập.
“Thể chị phải làm sao, hôm nay bảo cô ta đi à? Thế chị nên lấy lý do là gì? Chị..
chị..
chị lập tức gọi cô ta về...” “Tiểu Du, Tiểu Du.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhận ra Lâm Du khang khác
Cô giơ tay giữ chặt vai Lâm Du, nói: “Chị bình tĩnh đi, không đến mức gấp thế đâu, không cần.”
Lâm Du ngồi trên ghế sofa run lẩy bẩy, mắt đảo láo liên, cũng không biết cô đang nhìn cái gì
Lâm Thiển xót xa, đồng thời cũng nghi ngờ, tại sao chị ấy lại thành thế này?! Lúc cô nghe anh cả nói dạo này cảm xúc Lâm Du không ổn, cô còn cho rằng không nghiêm trọng
Phụ nữ ấy mà, không ra ngoài đi làm, cả ngày ở nhà chăm con, không có bệnh cũng sẽ buồn thành bệnh
Nhưng hôm nay, cô vừa nhìn thấy thì mới phát giác chuyện không đơn giản như cô tưởng
Cô nghĩ, Cố Đông Quân là người hiếu Lâm Du nhất, ngay cả chứng trầm cảm mà anh cũng nghĩ tới
Như vậy, chắc chắn bây giờ Lâm Du có vấn đề rồi, hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
Vì vậy Lâm Thiển không nói đến chuyện Tiểu Cúc nữa mà chuyển sang vấn đề khác, “Chuyện Tiểu Cúc không cần gấp gáp thể, chỉ là suy nghĩ của riêng em thôi
Cũng có trường hợp ngoại lệ, chị đừng nghĩ lung tung
Phải rồi, Nam Nam Bắc Bắc luôn la hét đòi đi tắm suối nước nóng, nên em định cuối tuần dẫn hai đứa nó đến hội quán suối nước nóng ở ngoại ô
Tối thứ sáu đi, chủ nhật về, hai ngày hai đêm, chị dẫn Tiểu Nguyệt Lượng đi chơi nhé?”
“Chị..
chị..” Sầu não của Lâm Du vẫn chưa bình phục lại, hốt hoảng nói: “Chị không biết cuối tuần Cố Đông Quân có bận không, nếu..
nếu anh ấy tăng ca thì..
thì chị không đi được rồi...” “Vậy chị hỏi thử?” “Ừ..
Ờ..” Sau đó, Lâm Du hít sâu vài cái trấn áp tâm tình lại, gọi điện thoại hỏi Cố Đông Quân
Lúc nói chuyện với Cố Đông Quân, Lâm Du rất an tâm
Điều này thể hiện rõ qua động tác và vẻ mặt của cô
“Anh ấy nói được.” Lâm Thiển cười nói: “Vậy là quá tốt rồi, Tiểu Nguyệt Lượng sẽ vui lắm đây.”
“Ừ.” Lúc nhìn con gái, tâm trạng Lâm Du mới ổn định lại.
Hôm đó, Lâm Thiển nán lại đến lúc Cố Đông Quân về nhà, còn ăn bữa tối xong mới đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.