*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng vết thương của Lâm Thiển không lớn, nhưng rất sâu. Lúc ở bệnh viện cô đã phải khâu năm mũi, lại còn dán băng gạc. Khi cô ăn cơm, uống nước, thậm chí là nói chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Cảm ơn ông xã! Ôi, em cảm giác bị thương cũng là một loại hạnh phúc.” Cố Thành Kiêu ngồi xuống, đưa sữa cho2cô, thở dài nói: “Nói cái quái gì đấy, em không bị thương cũng vẫn có thể hạnh phúc mà. Anh không cho phép em bị thương.” Chỉ cần nhớ đến hôm đó vì đỗ xe mà đến trễ năm phút thì anh đã bứt rứt không thôi. Lâm Thiển uống sữa ẩm bằng ống hút, đôi mắt cong cong, cười với anh, khuyên giải an ủi: “Thôi, anh đừng tức nữa, chuyện cũng đã qua rồi.”
Cố Thành Kiêu sờ nhẹ cằm cô, trên đó bao một lớp băng gạc thật dày. Anh nói: “Nếu để lại sẹo, anh sẽ không bao giờ tha cho Tổn Tranh.” “Sao, nếu để lại sẹo, anh sẽ ghét bỏ em à?” “Ý anh là vậy sao?”
“Em biết anh không có ý này, nhưng chuyện cũng đã xảy8ra, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853965/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.