*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Khả Vận được Dương Liễu Nhi đỡ ra, trên mặt đã được xử lý qua loa. Rửa sạch lớp trang điểm, sắc mặt cô ta hơi tái, thùy tại trái sưng phù, gò má có vết xước, nghiêm trọng nhất là vết xước ở ngực, chỗ chảy máu đã đồng lại. Cô ả giống như gà con bị hoảng sợ, luôn cúi đầu để chị họ dẫn đi.
Luật sư nói với cảnh sát: “Mấy ngày nữa tôi sẽ chính thức nộp đơn kiện lên tòa án, hi vọng cảnh sát các anh cung cấp chứng cứ và khẩu cung có liên quan.”
Cảnh sát cũng bó tay với việc này, nhưng ông ta chỉ có thể làm việc theo quy định.
Sau khi đám Phan Khả Vận đi2rồi, cảnh sát hỏi Trương Hiểu Mạch: “Bà là người nhà của Lâm Thiển?”
Trương Hiểu Mạch lắc đầu, rồi gật đầu: “Là dì có tính không?... Lúc này ba mẹ cô ấy không thể tới đây, còn chồng cô ấy thì tôi không liên lạc được.”
Cảnh sát gật đầu: “Được rồi, vậy bà kí tên vào đây đi.”
“Vâng.”
“Đối phương cổ chấp kiện các loại án này nên bên chúng tôi cũng không giải hòa được.” “Vâng, làm phiền mọi người rồi.”
“Không sao.”
Đêm khuya, Lâm Thiển ra khỏi đồn cảnh sát, đột nhiên gặp phải gió lạnh bên ngoài thì hắt xì mấy cái. Trương Hiểu Mạch vội vàng khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn lên người Lâm Thiển.
Cảm ơn dì Mạch.” Lâm Thiển ngại ngùng nói, “Chuyện ầm ĩ thế này khiến dì chê cười7cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853931/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.