*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác bảo vệ thở dài lắc đầu, “Đúng là không hiểu lý lẽ.” “Ông nói cái gì?” Khương Tư Ý giơ tay muốn đánh người thì bị Cố Nam Hách cản lại.
“Bỏ ra, anh dựa vào cái gì mà cản tôi hả?” Khương Tư Ý không đánh được bác bảo vệ thì nhắm vào ngực và mặt Cố Nam Hách đánh tới.
Bác bảo vệ thấy thể thì lập tức tránh sang một bên xem trò hay, không tranh cãi lại thì tránh ra xa thôi. Con nhỏ chua ngoa không phân rõ trái2phải thế này chả trách vị hôn phu đòi từ hôn.
Cố Nam Hách không phản kháng, đứng tại chỗ mặc cho cô ta tát mình. Khương Tư Ý đánh đến khi lòng bàn tay tê rần mới dừng lại. Cô ta độc ác trừng Cố Nam Hách nói: “Tôi không phải là kẻ anh gọi thì đến, đuổi là đi. Muốn quăng tối thì anh cũng phải mất một lớp da.”
Cố Nam Hách liếm khóe môi, mùi máu nhàn nhạt lan trên đầu lưỡi, đây là anh nợ cô ta. Dường như Khương Tư Ý nhìn thấy sự xa cách trong mắt Cố Nam Hách nên gặng hỏi: “Tôi đánh anh sao anh không tránh?” “Nếu đánh anh một trận có thể làm em bớt giận thì cứ đánh đi.”
“Anh vẫn không bỏ6được Phương Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853842/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.