*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thay vì nói gã tỉnh giấc, không bằng nói cả đêm không ngủ. Gã làm vệ sĩ nên đương nhiên không bàn tới thể lực. Dù hoạt động cả đêm mệt mỏi nhưng ban ngày vẫn có thể tiếp tục làm việc như thường. Ngoài cửa sổ thủy tinh lộ ra tia nắng nhàn nhạt, A Lực mở mắt, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cánh tay bị gối đến tê rần, nhưng gã vẫn không dám động đậy, sợ đánh thức cô. Gã nhìn thấy cô lần đầu tiên là ngày cô vừa mới trưởng thành. Từ ngày ấy trở đi, gã đã biết được thế nào là hòn ngọc quý trên tay.
Cô xinh đẹp phóng khoáng, tao nhã thuần khiết, đa tài2đa nghệ. Tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều không đủ miêu tả cô.
Cô là thiên kim đại tiểu thư chân chính, là đóa hoa trồng trong nhà kính.
Lần đầu tiên ra nước ngoài du học, cô sẽ ngượng ngùng gọi điện thoại xin lỗi, nhờ gã giúp đỡ vì lạc đường không thể tìm đường về nhà trọ, cô sẽ âm thầm rơi lệ vì nhớ ba nhớ mẹ, sau đó biến nỗi nhớ thành động lực học tập; cô đưa hết tiền cho ăn xin ven đường chỉ vì thật sự tin tưởng người ta là kẻ ăn mày chứ không phải lừa gạt.
Một cô gái như thế, sao gã có thể không yêu?
Từ lâu, A Lực đã không thể kiềm chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853829/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.