*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà Trịnh: “Haizz, thằng bé đó thật là... Thôi cũng tốt, chia tay thì chia tay. Cuộc đời thằng bé đã quá gập ghềnh, số mạng không tốt. Nhưng cậu ta là người tốt, hi vọng nửa đời sau cậu ta sẽ được suôn sẻ.”
ở dưới khu nhà của họ Trịnh, Phạm Dương Mộc ngồi trong xe. Anh vẫn theo đuổi xe họ về nhà rồi mới yên tâm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên. Trong hàng trăm cửa sổ chằng chịt nơi chung cư cao tầng, có nhà sáng cũng có nhà tối, anh không biết nơi nào là nhà của Trịnh Tử Kỳ.
Anh thở dài thườn thượt.2Trong hàng vạn ngọn đèn rực rỡ, lại chẳng có nổi một ngọn đèn thuộc về anh. Anh nhớ tới đứa con lớn của mình, từ nhỏ chưa từng hưởng thụ tình thương của ba. Ba cậu bé chỉ tồn tại trong lời nói của người khác. Còn đứa con trai nhỏ của anh thì chẳng hưởng được chút tình thương của ba lẫn mẹ, lại còn mang trong người loại virus mà người đời khinh bỉ.
Còn người vợ của anh, một người phụ nữ kiên cường đáng thương. Đúng ra cô ấy có thể gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống an ổn. Nhưng cô lại gả cho anh, để rồi gặp phải chuyện bi thảm nhất trần đời. Cho đến chết,6cô vẫn mong ngóng anh trở về, anh thật có lỗi với cô.
Nói cho cùng, anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853791/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.