“Nam Nam, Bắc Bắc ngủ chưa?” Cố Thành Kiêu lảng sang chuyện khác.
“Anh đừng hi vọng lấy bọn nhỏ ra làm lá chắn.”
“A..”
Lâm Thiển thấy tay anh run lên, móng tay chuyển sang màu hồng đậm. Cô không thể không mở cửa, “Anh đi đi được không? Anh thật sự rất phiền phức, tôi mệt mỏi lắm rồi, anh đi đi.”
“Hôm nay anh không biết là đi xem mắt. Mẹ hẹn anh đi ăn, không nói là có người khác.” “Anh thôi đi. Anh ngồi lâu như vậy mà còn không biết là xem mắt! Quý mới tin!”
“Ừ. Sai lầm của anh là không nói rõ ràng từ ban đầu. Bốn năm ba mẹ anh ở Hải Nam đều có nhà họ Tào chăm sóc. Anh chỉ không muốn làm quan hệ hai gia đình căng thẳng nên mới không từ chối thẳng thừng.” “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”.
“Em cứ đuổi anh đi, lúc nào cũng nói không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh giải thích. Nhưng mà nếu anh không nói, anh không đến, thì em sẽ càng giận anh.”
“...” Lâm Thiển lại không thể phản bác. “Cho dù hôm nay em không có mặt thì anh cũng sẽ vẫn từ chối. Lương Diệu Thần còn nhỏ như vậy, như một đứa bé, làm sao anh thích cô ta được?” “Anh nói dối. Khi đó tôi cũng nhỏ, sao anh lại thích? Đàn ông chẳng phải đều thích trâu già gặm cỏ non sao?” Những lời này của cô khiến Cố Thành Kiêu thật sự buồn cười, “Đúng vậy. Em đã đủ non với anh rồi, không cần phải non hơn nữa.”
Lâm Thiển thẩy tay anh vẫn ngăn ở khe cửa, giống như sợ cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853720/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.