Ngày hôm sau, Lâm Thiển bị Nam Nam đánh thức. Cô tỉnh lại thì thấy trời đã sáng rõ, nhưng cảm giác như chỉ mới vừa ngủ.
Thắt lưng còn đau, cả người mệt mỏi, nhưng vẫn phải rời giường. “Mẹ đây, mẹ đây.” Lâm Thiển khoác áo khoác, vội vàng chạy vào phòng nhỏ.
Nam Nam và Bắc Bắc đều đã tỉnh dậy. Bắc Bắc đã mặc quần xong, đang vật lộn với cái áo chui đầu. Còn Nam Nam thì chỉ mặc bộ đồ ngủ, chăn đã vén lên, đầu tóc rối bời như ổ chim.
“Đến đây, mẹ giúp các con mặc quần áo.” Bận rộn suốt cả sáng không được nghỉ ngơi, đến khi đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rồi Lâm Thiển mới thở phào nhẹ nhõm. Phần vì vai trái bị thương, phần vì chưa quen phải chăm sóc hai đứa một mình, cô thấy mệt mỏi.
Sáng nay cô đi đến công ty.
Mấy ngày hôm nay cô bị ốm nên nghỉ ngơi, Phạn Phạn nghỉ phép đi tuần trăng mật. Công ty không có ai quản lý, nếu không đến xem thì chắc sẽ loạn. “Alo, ba à, hôm nay ba thế nào rồi?” “Vâng, vậy tốt. Con ở công ty xem báo cáo một chút. Buổi trưa sẽ đến bệnh viện ăn cơm với ba. Bác sĩ nói hôm nay ba có thể ăn một ít cơm với thức ăn mềm dễ tiêu hóa rồi. Ba muốn ăn gì?” “Đậu hũ ma bà thì không được rồi. Ba còn thích ăn gì nữa?”
“Vậy con mang cho ba cháo gà và mướp xào trứng gà được không?” “Vâng, con biết ba thích ăn ở nhà hàng Đỉnh Giai, lát con sẽ đi mua. Vậy con làm việc đây, ba nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853717/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.