Cuộc phẫu thuật của Lâm Húc thuận lợi, Lâm Thiển tạm thời thở phào một hơi.
Sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức gọi điện cho Lâm Duy Nhất. “Cô đang ở đâu? Về chưa?” Cô ta đã nói ban đêm sẽ về đến thành phố B, sẽ đến thăm ba.
Lâm Duy Nhất ấp úng một hồi, sau đó không trả lời mà hỏi lại: “Phẫu thuật của ba thuận lợi không?”
“Thuận lợi, nhưng không biết có thể tỉnh lại không.” “Vậy tôi về cũng vô ích, khi nào ba tỉnh thì báo lại cho tôi.” “Lâm Duy Nhất, cô... cô vốn dĩ không định về thăm ba đúng không? Sao các người có thể máu lạnh vô tình như thế?”
“Cô thật phiền! Ba đối xử với cô tốt vậy, bây giờ cô chăm sóc ba là đúng rồi.”
“Cô hỏi lại lương tâm mình đi, chẳng lẽ ba đối xử với cô không tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt, ông ấy chỉ biết mắng tôi. Từ khi ba mẹ con cô trở về, trong lòng ông ấy đã không còn người con gái là tôi đây.” “Lâm Duy Nhất, lương tâm của cô để đâu mà ăn nói kiểu này?” “Ai bảo cổ làm chuyện thừa thãi? Mẹ tôi cũng mặc kệ tôi, cô có tư cách gì mà quản tối? Đồ nhiều chuyện!” “Cô...” Lâm Thiển tức đến nỗi không nói nên lời.
Càng tức hơn là Lâm Duy Nhất không kiên nhẫn mà cúp máy của cô, tỏ thái độ mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Lâm Thiển thật sự cảm thấy đau lòng thay cho ba. Người khiến ông bỏ vợ bỏ con, người mà ông đã dành cho hơn hai mươi năm tâm huyết lại vứt bỏ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853705/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.