Sau khi Lâm Thiển biết tin thì đi về nhà họ Lâm ngay. Thế nhưng khi cô vừa vội vã về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cửa.
Chuyện gì đây? Lâm Thiển vừa xuống xe thì lao ngay vào nhà, nhìn thấy bác sĩ và y tá khiêng băng ca chạy ra. Trên băng ca chính là Lâm Húc. Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất vừa chạy theo vừa khóc. “Ba!” Lâm Thiển cũng run rẩy bàng hoàng, “Ba ơi, ba...” Cô đi theo sau thì thấy đầu của ba đầy máu, mắt nhắm nghiền nằm bất động trên băng ca. Quần áo trên người ông từ trên xuống dưới nhuộm đầy máu đỏ. Bác sĩ, y tá đẩy băng ca lên xe cứu thương, ngăn người nhà lại: “Không lên được nhiều người đâu, nhiều lắm chỉ được hai người thôi.” Dung Tử Khâm kéo luôn Lâm Duy Nhất lên xe, “Chúng tôi là vợ và con gái ông ấy.”
Lâm Thiển bị ngắn ngoài cửa, xe cứu thương không trì hoãn mà vội vàng quay bánh. Tiếng còi hú vang lên dội vào tim Lâm Thiển. Cô cố gắng trấn áp mình để bình tĩnh lại, quay sang hỏi quản gia đứng bên cạnh, “Chú Phạm, ba cháu bị sao vậy?” “Tiên sinh bị ngã cầu thang, đầu đập xuống đất.” “...” Lâm Thiển hít sâu để đè nén cơn hoảng loạn trong lòng, cẩn trọng hỏi, “Lúc đó dì ở đâu?”
Quản gia nhớ lại rồi nói: “Tôi nghe thấy tiếng phu nhân gọi tiên sinh, tiên sinh ngã xuống, rồi thì phu nhân chạy từ tầng hai xuống.”
“Có phải bà ta đẩy ba cháu xuống không?”
“Chuyện này... tôi không nhìn thấy.” “Còn những người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853684/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.