“Bắc Bắc và Nam Nam có phải là con của Thành Kiêu không?”
Câu hỏi này của Cổ Đông Quân cũng xem như tương đối có thiện ý. Lâm Thiên cười, hỏi ngược lại Lâm Du, “Trước khi em ra nước ngoài chị có thấy em mang thai không?” Lâm Du lắc đầu, “Không có, em đã nói không phải rồi mà hai người còn không tin. Trước khi em ấy ra nước ngoài vẫn còn đi học, bụng lại không thấy to.” Lâm Thiển ngấm ngầm thở phào, Cổ Đông Quân và Cố Nam Hách thì tràn đầy mất mát. Mặc dù nắm chắc trong lòng nhưng chính tai nghe Lâm Thiển xác nhận hai đứa bé không có quan hệ với Cố Thành Kiêu, bọn họ cũng thật sự cảm thấy đáng tiếc. Lâm Du: “Này, vẻ mặt của hai người như vậy là sao? Thủ trưởng Cổ đã mất hơn bốn năm rồi, chẳng lẽ Lâm Thiên không được theo đuổi hạnh phúc của mình? Huống chi nhà họ Cổ các anh vô tâm đuổi em ấy ra khỏi Thành Để như thế, sao em ấy phải thủ tiết cả đời chứ?”
Cố Đông Quân vội vàng giải thích, “Bọn anh không có ý đó, em đừng kích động được không?” Lâm Du hơi nổi nóng, phụ nữ có thai hay thay đổi cảm xúc thất thường, “Chẳng phải em đã nói là anh không nên hỏi rồi sao? Xong rồi đó, bây giờ đã nghe rõ ràng, tuyệt vọng rồi hả?” Lâm Thiển bình tĩnh cười tươi, không ngừng trấn an Lâm Du, “Không sao, chị đừng nóng giận, người mẹ mà tức giận thì thai nhi sẽ khó chịu đấy.” Cổ Đông Quân sốt ruột, thấy Lâm Du giận, anh cũng hơi cuống lên, “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853664/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.