Mọi người giải tán, Thành Để yên tĩnh trở lại, thậm chí còn yên tĩnh hơn so với trước đây.
Một mình Diệp Thiên Như đứng trước ngôi biệt thự lớn, thút thít cực kỳ bị ai. Ngày mà bà ta không muốn đối mặt nhất cuối cùng đã đến. Trước đây là chồng, sau đó là con trai, mấy chục năm qua, ngày nào bà ta cũng nơm nớp lo sợ.
So với những bà mẹ khác, có lẽ bà ta chuẩn bị tâm lý nhiều hơn một phần. Nhưng không bởi vì thế mà nỗi đau mất đi đứa con trai độc nhất giảm đi chút nào. Chủ Niển lặng lẽ bước đến choàng thêm áo khoác cho phu nhân, “Phu nhân, ban đêm lạnh lẽo, hay là bà vào trong ngôi một lát nhé?” Diệp Thiến Như quay lại nhìn lão quản gia, hỏi: “Lão Niên, ông có cảm thấy tôi làm vậy là quá đáng không?” Chủ Niên không dám lên tiếng, chỉ rơi nước mắt. “Tôi biết rất nhiều người trong số các người thầm mắng tôi độc ác. Không sao, tùy các người nói thế nào, tôi thật sự không thích con bé Lâm Thiển đó.”
“Đừng tưởng tôi không biết, Lâm Thiển làm việc lỗ mãng, thường xuyên gây rắc rối, toàn là Thành Kiều gánh chịu cho nó. Hiện tại Thành Kiều đã không còn, sẽ không ai chùi đít cho nó. Nó mà gây họa nữa thì chẳng lẽ tôi phải giải quyết hậu quả cho nó sao?”
“Nếu Thành Kiêu ở trên trời có linh thiêng, muốn hận tôi thì cứ hận đi. Tôi dưỡng dục nó, nhưng nó lại cống hiến cả cuộc đời cho đất nước mà không báo đáp tôi chút nào, tôi thất vọng vì nó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853658/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.