“Anh ấy không chết, không chết, anh ấy nhất định không chết!” Lâm Thiển vừa nói vừa khóc. Bên ngoài linh đường cũng nghe thấy tiếng gào khóc của cô, làm cho mọi người càng đau lòng hơn. Cố Nguyên đứng ngoài chủ trì, Diệp Thiển Như đi vào theo. Vừa đi vào, bà ta đã sai người bịt miệng cô lại, “Lâm Thiển, rốt cuộc cô muốn làm gì? Thành Kiều đã chết rồi, cô không thể đưa tiễn nó thật đàng hoàng sao?”.
Lâm Thiển chỉ vào quan tài chứa bộ quần áo và di vật, “Ai nói anh ấy đã chết? Trong quan tài có phải là thi thể anh ấy không? Không phải!”
“Vậy cô muốn thế nào?” Cô muốn thế nào? Cô cũng không biết mình muốn gì, chỉ là cô không muốn cử hành lễ truy điệu này. Chỉ cần lễ truy điệu được tiến hành, vậy không phải là đang tuyên bố cho toàn thế giới biết Cố Thành Kiêu đã chết rồi sao? Lâm Thiển khóc đến mờ mắt. Cho đến bây giờ cô mới biết một người có thể khác liên tục mấy ngày đêm. Cô vẫn tranh thủ nói, “Liệu con có thể đi đến chỗ anh ấy gặp nạn không? Con cảm thấy con có thể tìm được anh ấy, con có thể nhất định có thể”.
Tất cả mọi người đều lau nước mắt. Diệp Thiến Như khóc như mưa, đau lòng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng vì người còn sống sao ngu ngốc vô tri như vậy. Bà ta đến bên cạnh Lâm Thiển, mệt mỏi quăng cho cô một bạt tai, “Sao Thành Kiều có thể coi trọng loại đàn bà này? Chuyện gì cũng không hiểu, đến cả đạo lý cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853655/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.