Lâm Thiển vừa rời khỏi, nhà hàng rộng lớn càng trở nên trống trải vắng vẻ. Tiếng dao nĩa trên bàn dường như cũng to hơn bình thường. Lâm Du cứ nhìn về phía phòng vệ sinh, hi vọng Lâm Thiển mau chóng trở về. Tại mặt bàn ở chính giữa nhà hàng, đầu bếp vẫn còn đang bận rộn nấu nướng các món ăn.
Nhìn bàn ghế trống trải ở bốn phía, dáng vẻ bận rộn của đầu bếp có vẻ khá kỳ lạ. Cô thầm nghĩ, nhà hàng này cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, quảng cáo cho lắm vào, mà lại chẳng có ai tới.
Nhưng quả thật cảnh đêm ở đây đẹp đến động lòng người.
Lâm Du có chứng sợ độ cao, không dám đến gần nhìn. Cô đành ngồi tại chỗ mà nhìn ra xa xa. Bên trên là bầu trời đêm, bên dưới là hàng vạn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng. Cả hai hợp lại càng tăng lên sức hấp dẫn.
Trăng đêm nay vừa to lại vừa tròn. Ánh trăng thật đẹp, những ngôi sao dày đặc xung quanh cũng không chịu thua kém, tranh nhau lóe sáng.
Ánh đèn dưới thành phố lại càng rực rỡ muôn màu hơn cả bầu trời đêm. Nơi này thành phố về đêm thật sự tỏa ra sức hấp dẫn của “Thành phố không ngủ”. Chờ lâu sốt ruột, cô lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lâm Thiển “Này, rơi bồn cầu rồi hả?” Thật lâu mà Lâm Thiển vẫn chưa trả lời, cô bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, đèn chính trong nhà hàng bỗng phụt tắt, nguyên cả phòng ăn tối đi vài phần. Tuy rằng chưa đến nỗi hoảng hồn hét to, nhưng quả thật cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853631/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.