Cố Đông Quân, anh có biết anh phiền lắm không vậy? Tôi đâu có nói chuyện với anh! Chẳng lẽ tôi không thể nói chuyện riêng với Tiểu Du được sao?” Cố Đông Quân vội làm động tác “Mời”, “Xin mời, xin mời.”
Tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng Cố Đông Quân vẫn không đi. Tổng Đình Uy đành chịu thua, “Tiểu Du, anh hi vọng khoảng thời gian ở bên anh sẽ không trở thành ác mộng của em.”
“Không đâu. Ngược lại, tôi phải cảm ơn anh đã tôn trọng, yêu thương và bảo vệ tối.”
“Vậy anh hỏi em..” Tống Đình Uy liếc mắt nhìn trộm Cố Đông Quân, lớn mật hỏi: “Nếu trước đây anh không làm những chuyện khốn kiếp, nếu em gặp mặt anh trước, vậy em có cho anh một cơ hội hay không?” Cố Đông Quân và nhìn sang gương mặt của Lâm Du. Anh cũng rất muốn biết câu trả lời của cô.
Lâm Du gượng cười, đáp: “Làm gì có nhiều nếu như vậy. Tôi cũng không biết trả lời sao với vấn đề mang tính giả thiết này, cho dù có nói thì cũng chỉ là lừa gạt anh thôi.”
Tổng Đình Uy lộ rõ vẻ mất mát, nhưng lại cảm thấy cô nói rất chân thành hợp lý. Cuối cùng anh ta cũng chẳng biết nói gì hơn, bởi vì có Cố Đông Quân ở đây, anh ta muốn nói cũng không cất lời được.
“Anh phải đi rồi, em nhớ bảo trọng.”
“Anh ôm em một lần cuối có được không?” Tống Đình Uy dang hai tay ra. Từ trước đến giờ đều là anh ta cưỡng ép ôm cô, nhưng bây giờ, anh ta hi vọng cô có thể tự nguyện. Cố Đông Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853626/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.