Nam Âm hưng phấn, chủ động hỗn ông ta, “Cảm ơn anh, em hiểu mà. Thật ra em sợ nhất là ảnh hưởng đến anh.”
“Chỉ ảnh hưởng một chút thôi, chẳng sao cả, anh không quan tâm.”
“Em sợ bà ta sẽ làm khó dễ anh.”
“Bà ta không dám đâu, nếu bà ta dám lỗ mãng ấy hả, vừa khéo, anh sẽ lập tức ly hôn với bà ta.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên! Anh và bà ta đã sớm không còn tình cảm, chỉ có điều bây giờ không phải lúc thích hợp để ly hôn. Con trai anh còn nhỏ, không thể xa mẹ. Anh lo nếu bọn anh ly hôn thì tòa án sẽ xử bà ta được quyền nuôi con và được chia nhiều tài sản hơn, vậy thì anh sẽ thua thiệt. Những đồng tiền đó đều là anh nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được, dựa vào đâu mà cho bà ta chứ?”
“Thế thì thôi vậy.”
“Qua vài năm nữa, tối đa là ba năm, anh sẽ từ từ sang tên tài sản cho em. Cái nhà trở thành cái xác không thì cho bà ta tất cả cũng không quan trọng.”
Nam Âm mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Như thế không được đầu, em không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình anh.” “Em không phải kẻ thứ ba, em là tình yêu bé nhỏ của anh, là một phần cơ thể anh.”
“Đáng ghét, xấu lắm cơ!”
“Ngậm anh thêm lần nữa đi, mau...” Nam Âm ỡm ờ, nắm bắt chính xác khẩu vị của gã đàn ông.
Đêm đó, cô ta không về nhà, lấy cớ là ngủ ở nhà chị em tốt để ba mẹ khỏi hoài nghi.
Mặc dù Đổng Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853609/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.