Lần đầu làm thám tử, Lâm Thiển rất hưng phấn. Trước khi đi cô đã tưởng tượng đủ loại hình ảnh trong phim để kích thích mạo hiểm. Thế nhưng Nam Âm hoàn toàn không cho cô bất cứ cảm giác kích thích mạo hiểm nào cả.
Sáu giờ sáng, các cô đã đến dưới chung cư, chờ một mạch đến tầm mười giờ con mồi mới xuất hiện. Xa xa, các cô thấy Nam Âm từ trong chung cư đi ra.
Lần này nhìn thấy Nam Âm, Lâm Thiển suýt chút không nhận ra được. Cô ta nhuộm cả mái tóc màu đỏ rượu, chẻ ngôi giữa, uốn lọn to, da trắng dáng đẹp, ánh mắt sắc bén, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác choáng ngợp. Lúc ở trường, Nam Âm là nữ sinh nổi tiếng nhất của Khoa phát thanh. Mặc dù danh hiệu hoa khôi là do cô ta tự phong, nhưng cũng chẳng có ai phủ nhận. Cô ta vẫn có nhan sắc và khí chất.
Bây giờ, trên người đeo đầy vàng, hình tượng ngự tỷ” này phù hợp với cô ta hơn hình tượng ngoan ngoãn trước kia, vô cùng động lòng người, cũng vô cùng thời thượng. (*) Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, người con gái hoàn hảo.
Ngay cả Lâm Thiển cũng không kìm được mà cảm thán, “Oa, Nam Âm trở nên đẹp thật! Trước kia cô ta không xinh đẹp vậy đâu.”
Lý Bất Ngôn cười: “Tôi vẫn cảm thấy thiếu phu nhân đẹp hơn.”
Cảm giác yêu bản thân của Lâm Thiển tăng cao, “Suyt, khiêm tốn chút.” Nam Âm xách túi Hermes, đeo kính râm, bước đi có tiết tấu trên giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853604/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.