“Thành Kiêu...”
Cố Thành Kiêu bất ngờ quay lại, “Em dậy rồi hả? Còn khó chịu nữa không?” “Có phải em đã ngủ rất lâu rồi không?” “Ừm, lâu lắm, trời cũng sắp tối rồi.” Lâm Thiên mệt mỏi vươn vai, toàn thân đều thoải mái, “Vậy anh đã ăn cơm chưa?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Đồ ăn trong khách sạn không ngon.” “Anh có thể ra ngoài ăn mà.”
“Anh không biết gần đây có nhà hàng nào không, hơn nữa, anh không đói lắm.” Anh không muốn nói cho cô biết, thật ra anh không yên tâm để cô ngủ một mình trong khách sạn, tránh để cô quá kiêu ngạo.
Lâm Thiển ngồi dậy xoa bụng, tỏ vẻ tội nghiệp: “Nhưng em đói lắm.” Cố Thành Kiêu cười cười, xoa đầu cô, “Được rồi, rửa mặt đi rồi anh dẫn em ra ngoài chơi.”
“Oh yeah!” Lâm Thiển thật sự sống động hẳn lên, nắm tay Cố Thành Kiêu kéo đến khu chợ đêm ở ven biển. Nhìn thấy món ăn vặt yêu thích, cô lắc tay anh, anh sẽ mua cho cô ngay.
Bên dưới khách sạn là một khu chợ đêm, trời vừa tối là vô cùng náo nhiệt. Hải sản chiếm đa số trong các món ăn vặt, vừa tươi vừa rẻ, một trăm đồng có thể ăn hết cả con đường, cam đoan bao no.
Có rất nhiều món tươi sống mà Lâm Thiển không dám ăn, ví dụ như mực sống. Cô tò mò tiến đến quầy hàng để nhìn, kết quả nổi da gà khắp người. “Ôi, cái này ăn được hả?”
“Đương nhiên, em xem bọn họ ăn say sưa ngon lành chưa kìa!”
“Vậy anh ăn đi.”
Cố Thành Kiêu kiên quyết từ chối, “NO, bên kia có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853596/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.