Đêm hôm đó, không ai có thể yên ổn ngon giấc.
Cố Thành Kiêu nằm trằn trọc trên giường, trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu nói toàn quân bị diệt.
gặp phải mai phục, vẫn chưa có tin tức cụ thể nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ làm toàn quân đau thấu tim gan.
Cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy là một nghề vô cùng nguy hiểm, hàng năm đều có nhiều người hi sinh. Nhưng người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, chưa bao giờ lùi bước.
Phó đại đội trưởng của đội phòng chống tội phạm ma túy là cảnh sát có kinh nghiệm nằm vùng mười mấy năm, từng bắt hàng trăm tội phạm ma túy. Ông ấy vẫn luôn là bề trên và là người bạn thân mà Cố Thành Kiêu tôn kính.
Trong nhà, ba mẹ Phó đại đội trưởng vẫn khỏe mạnh, cô con gái duy nhất của ông đã học trung học, không biết bọn họ sẽ tiếp nhận tin tức ông hi sinh thế nào. Vừa nghĩ tới đây, Cố Thành Kiêu liền đau lòng không dứt.
Lâm Thiên thấy anh không ngủ được mà trở người nhiều lần. Cô quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có thể kể em nghe không?” Trong bóng đêm, giọng nói của Cố Thành Kiêu nghẹn ngào, trầm thấp: “Nhận được tin tức, Đội phòng chống tội phạm ma túy bị trúng mai phục trong lúc hành động. Toàn đội... toàn đội gồm mười lăm cảnh sát ưu tú đều bị tiêu diệt...” “...” Lâm Thiển im lặng thật lâu không đáp. Đừng nói là anh, cô chỉ là một người dân bình thường, thế mà khi nghe thấy tin tức này cũng buồn bã, đau lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853594/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.