Cố Thành Kiêu cởi áo khoác, lộ ra lớp vải trắng ngay tại vị trí xương bả vai. Băng gạc nhiễm thuốc trị thương, có thể thấy loáng thoáng chút máu. Ninh Trí Viễn chậm rãi gỡ băng gạc ra, cẩn thận tháo từng lớp, thỉnh thoảng còn dặn dò: “Lão Đại, mấy ngày này không được động vào vết thương.” Anh nhìn thoáng qua Lâm Thiên, dặn dò cẩn thận: “Lúc ngủ, tốt nhất chị dâu nên nằm bên phải của lão Đại, tránh đè lên vết thương.”
“Lần này đúng là trong rủi có may. May là không tổn thương đến động mạch chủ trên vai, nếu không thì tiêu rồi.”
Cố Thành Kiêu ngắt lời: “Lắm lời!”
Ninh Trí Viễn đành ngậm miệng không nói nữa. Lâm Thiển lại hết sức quan tâm, hỏi tiếp: “Vậy bao lâu mới có thể lành?” Ninh Trí Viễn: “Nếu tĩnh dưỡng một tuần như tôi dặn thì đảm bảo không sao. Mấy ngày nay phiền chị dâu chăm sóc lão Đại, đừng để anh ấy đi lung tung.” Lâm Thiển ôm khư khư thắt lưng Cố Thành Kiêu, giống như đang tuyên bố: “Được, nhất định tôi sẽ trông chừng anh ấy.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lớp bằng gạc cuối cùng được gỡ ra. Cố Thành Kiêu nhắm nghiền hai mắt. Lâm Thiên phát hiện trong tay cô có một lớp ẩm ướt, là mồ hôi của anh. Cơ bắp cường tráng kia đang toát mồ hôi như tắm.
“Đau không?” Cô đau lòng muốn chết. “Không đau.” Cố Thành Kiêu cười nói, nhưng mắt vẫn khép chặt như cũ. Ninh Trí Viễn không nói nữa, cố gắng tập trung xử lý vết thương trúng đạn. Nếu làm không tốt miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, hoặc tạo thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853591/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.