Một tuần sau khi tựu trường, vào một ngày thứ bảy nắng đẹp. Trong vườn, hoa xuân nở nụ vàng nhạt, cùng mai vàng khiêu vũ trong gió lạnh.
Lâm Thiên trở thành kẻ lười biếng, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Cô đang nằm trong ổ chăn ấm áp, tiếc nuối chẳng muốn rời giường. Tiểu Linh ở ngoài gõ cửa: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa?” “Tỉnh rồi, tôi dậy ngay đây.” “Vâng, tôi bày bữa sáng ở dưới lầu, cô xuống ăn nhé.”
Chốc lát sau, Lâm Thiển mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ đi xuống lầu.
Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ sát đất. Cô cột tóc hai bên, đội mũ tennis che nắng màu trắng, hai bím tóc vừa khéo lộ ra bên ngoài, vung vẩy trước sau, vô cùng đáng yêu. Cô đeo vợt tennis trên lưng, tay cầm theo một đôi giày chơi bóng màu trắng.
Lúc này, ánh nắng chiếu rọi vào cửa sổ kết hợp với tuổi trẻ thanh xuân trên người cô, càng gia tăng sức sống căng tràn của một cô gái.
Những người giúp việc ở dưới lầu vừa nhìn thấy cô đều bất giác nở nụ cười vui vẻ. Nữ chủ nhân của họ nhìn thật thích mắt. “Quản gia Niên, bà nội nói hôm nay khi nào về?” “Lão phu nhân không có nói, chỉ bảo rằng hôm nay sẽ về.” “À, nếu lúc bà về mà không có tôi, ông nói với bà là tôi đi đánh tennis rồi nhé.”
“Vâng.”
Cô ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì điện thoại trong nhà bỗng nhiên reo vang. Quản gia Niên nhận điện thoại: “Lão phu nhân, có ạ, thiếu phu nhân ở đây, vâng...”.
Quản gia Niên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853589/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.