Chương trước
Chương sau
Lâm Thiển ấp úng không đáp lại được. Bà nội cố tình sưng mặt lên giả và tức giận, “Tháng nào bà cũng tính toán ngày cho cháu, ngày nào cũng bồi bổ cho cháu, chỉ còn chờ chắt nội ra đời. Khá khen cho
các cháu, các biện pháp phòng ngừa đều rất cẩn thận, ngăn cản chắt nội của bà ra đời. Cái này có khác gì xuất tinh ra ngoài đâu hả?”
“...” Lâm Thiển đỏ bừng mặt, bọn Tiểu Linh xung quanh cũng len lén cười.
“Hừ, Thành Kiêu lừa bà còn không tính, đến cả cháu cũng lừa bà. Có phải vì bà già cả lẩn thẩn nên dễ lừa gạt phải không?” “Không phải đầu bà nội, cháu xin lỗi bà, nhưng mà... Nhưng mà bà lật đầu giường của bọn cháu cũng có chút không đúng phải không?” Lão phu nhân vô cùng kiêu ngạo nói, “Ai thèm lật đầu giường các cháu làm gì? Là vì các cháu vào cuộc quá kịch liệt, quên hết thảy, đến cả cái hộp bị rơi xuống đất cũng không biết.”
Lâm Thiển ngượng ngùng không còn mặt mũi nào nhìn lên, len lén thở dài cầu mong bà nội bỏ qua.
“Hừ, thật vô lý! Chờ Thành Kiêu trở lại đã. Bà đã nói không phải là không được dùng, nhưng sao lại dùng cái loại bình thường này chứ?”
“Hả?”
Bà nội không còn nhịn được, bật cười, “Bà giới thiệu cho nó cái loại siêu mỏng rồi mà, thế nhưng nó lại không dùng. Vậy là không tin lời bà rồi, hừ, bực quá là bực!”
“...” Lâm Thiển thật sự muốn ngã lăn ra, “Bà nội, lão tổ tông ơi, bà đừng mang chuyện này ra đùa giỡn có được không? Làm cháu sợ muốn chết, cứ tưởng bà tức giận thật.” “Đúng, bà tức giận thật mà. Sao các cháu không sinh chất cho bà?” “Ai ôi, sao lại trở về chuyện đó rồi? Bà nội, xin bà buông tha cho cháu được không?”
Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi than thở: “Được rồi, không đùa cháu nữa. Thật ra Thành Kiêu nói cũng phải, mọi việc phải có kế hoạch kỹ lưỡng mới được. Các cháu cũng đã lên kế hoạch rồi, bà cũng không ép.”
Lâm Thiển mừng rỡ hỏi: “Bà nội, bà nói thật sao?” “Ừ, trong lòng bà cũng hiểu rõ rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà thúc giục. Cứ thúc giục để rồi có gì xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy mà.” “Hì hì, vậy bà còn bồi bổ hàng ngày cho cháu nữa hay thôi?”
“Nuôi binh nghìn ngày, bồi dưỡng cơ thể không phải là chuyện một sớm một chiều. Phải bồi bổ cho cháu nửa năm đến cả năm, có sức khỏe tốt nhất để nghênh đón cục cưng, cục cưng sẽ càng thêm khỏe mạnh.”
Lâm Thiển chỉ muốn khen bà nội cả trăm lần, nhào qua cười, “Bà nội, cháu cảm ơn bà.” “Ôi chao, nam giới bọn họ ở bên ngoài bảo vệ quốc gia. Phụ nữ chúng ta ở nhà phải lo liệu trong ấm ngoài êm, không làm họ phân tâm, càng không để họ lo lắng là được rồi. Hiếu chưa?” “Vâng ạ, bà nội vạn tuế.” “Thôi thôi nhé, bà còn chưa sống đến một trăm tuổi, làm sao mà sống được đến cả vạn tuổi. Chẳng phải
muốn bà làm yêu quái dọa chết người sao?” Lâm Thiển bị bà nội chọc cho cười ngặt nghẽo, vừa bực vừa buồn cười.
“Con bé này, nhìn cháu cười như vậy bà yên tâm rồi. Cháu xem cháu kìa, Tiểu Du khóc cháu cũng khóc phụ họa phải không? Đừng tưởng bà nội không nhìn ra hai mắt cháu sưng vù.” Bỗng chốc Lâm Thiển lại cảm động, khóe mắt ửng lên, giọng nói nghẹn ngào, “Cảm ơn bà, bà nội.” “Được rồi, đừng có cảm ơn mãi nữa. Bà nội không muốn các cháu xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, các cháu nhất định phải sống cho tốt.”
“Vâng.” Lâm Thiển nghẹn ngào.
Buổi chiều tối khi Cố Thành Kiêu về nhà là thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ này.
Anh vừa cởi áo khoác vừa chào: “Cháu về rồi.”
Bà nội cầm cái hộp lên ném cho cháu nội, “Mau nhận lại hung khí giết người đi!”
Lâm Thiển thẹn thùng không ngóc đầu lên được. Bà nội điên khùng như vậy, dám chắc cả sói già cũng phải gãy lưng. Cố Thành Kiêu bắt lấy cái hộp, thoáng liếc qua liền hắng giọng, “Khụ khụ, cái này... Sao lại thành hung khí giết người rồi?”
Bà nội sang sảng nói: “Còn không phải hả? Mưu sát bao nhiêu chắt nội của bà rồi!”
Cố Thành Kiêu: “...”.
Anh nhét cái hộp vào túi rồi vòng ra sau ghế sofa, cong lưng bế Lâm Thiển lên, “Có vẻ như chúng ta phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi tai ương này thôi.” Lão phu nhân nghe thấy liền không vui, “Ôi chao cái đồ nhóc con trời đánh này, nói cái gì vậy hả? Bà ăn thịt uống máu vợ cháu à?” Mặt Lâm Thiển đã dính cả vào ngực Cố Thành Kiêu, không mặt mũi nào nhìn lão phu nhân. Cố Thành Kiêu bế cô lên, dụi dụi cằm lên đầu cô trấn an, sau đó ngông nghênh tuyên bố: “Bà nội, cháu muốn ăn cô ấy. Chính là cái kiểu ăn sống nuốt tươi đấy ạ.”
Lâm Thiến run lên, mẹ ơi, đúng là giao trứng cho ác, “Anh thả em xuống.”
“Đừng hòng.” “... Bà nội cứu cháu.” Bà nội tinh ý cầm điều khiển TV mở lên, “Tiểu Linh, cái chương trình thực tế mà nhân vật toàn là tiểu thịt tươi ở kênh nào vậy?”
Tiểu Linh vội vàng chạy đến hầu hạ lão phu nhân, “Cháu đến đây.” Lâm Thiển cầu cứu mà bị lơ đi toàn tập. Không chỉ bà nội không để ý đến, mà ngay cả Tiểu Linh cũng không giúp cô.
Cố Thành Kiêu khẽ cười, bế người đẹp lên lầu.
Vào đến phòng riêng của hai người, Lâm Thiển tức giận đấm thùm thụp vào ngực anh, “Anh làm cái gì vậy hả? Ngay trước mặt mọi người mà nói như vậy, em còn mặt mũi nào không chứ?” Cố Thành Kiêu đột nhiên trầm mặc khác thường, đặt cô xuống rồi lại ôm chặt lấy cô mệt mỏi nói: “Chỉ có như vậy mới có thể ôm em nhanh nhất được.”
“Anh sao vậy?”
“Không sao, anh chỉ thấy hơi mệt thôi.”
“Đúng rồi, nhà họ Lâm bị niêm phong, Lâm Du đang ở Thành Để. Nhưng mà chị ấy với anh cả chia tay rồi, còn đang tấm tức khác trong phòng, em khuyên nhủ thể nào cũng không tác dụng.”
Cố Thành Kiêu có vẻ như đã biết trước, mặt không chút đổi sắc, “Anh đã nói từ trước là hai người họ không hợp nhau, chia tay cũng tốt.” “Này, sao anh lại như vậy? Anh không cảm thấy vào thời khắc mấu chốt này mà bọn họ chia tay mới là kỳ quái sao? Hơn nữa Lâm Du còn nói chính chị ấy là người nói chia tay. Mà ai cũng biết, lúc đó chị ấy vô cùng hãnh diện vì anh Cả, sao lại cạn tàu ráo máng thế được?”
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Đối với chuyện tình cảm của người khác anh không tìm hiểu, cũng không muốn bàn luận. Em cứ để cho bọn họ tùy duyên được không?”
khoảng cách gần như vậy, anh nhìn kỹ mới phát hiện trên gương mặt của cô còn hằn mấy dấu tay. Mắt anh thẫm lại, “Chu Mạn Ngọc thật không biết lý lẽ!”
“Anh cũng biết rồi sao?”
“Ừ, bạn anh bên tòa án báo cho anh biết, lúc bọn họ vào nhà bắt Chu Mạn Ngọc, bà ta đang đánh em với Lâm Du.”
“Anh thật là thần thông quảng đại, cái gì cũng biết.” “Đau không?” Anh khẽ hôn lên vết thương của cô, mang theo vô vàn xót thương. “Hết đau rồi. Cố Thành Kiêu, xin lỗi anh. Sau này em sẽ không khăng khăng cố chấp như vậy nữa.”
“Em có ý gì vậy?” “Là chuyện lúc trước em nài xin anh giúp Tiểu Du đi gặp bác Cả. Chuyện này là em không đúng, em muốn xin lỗi anh.”
Cố Thành Kiêu chuyên môi sang hôn môi cô, “Hư...” Anh phủ kín môi cô vô cùng dịu dàng.
“Làm gì vậy, anh cứ vậy sẽ chỉ làm người ta cười em.” “Đây là nhà của mình, em sợ cái gì?” “Anh không biết xấu hổ nhưng em còn mặt mũi.” “Em nói ai không biết xấu hổ?... Vậy anh cũng không cần mặt mũi cho em xem.”
“A!”
Một màn triền miên vô tận...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.